Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 570: Thiếu da hồ ly làm đệm




Nghiêm Ngọc Minh đột nhiên giật mình, còn chưa kịp suy nghĩ xảy ra chuyện gì, một giọng nói lạnh băng truyền vào trong tai hắn ta: "Nói cho ta biết, gần đây đã xảy ra chuyện gì?"

"Mạch, mạch chủ?!" Nghiêm Ngọc Minh lập tức khẽ giật mình, nhìn Bùi Lăng đi tới từ ngoài cửa, rất nhanh nhận ra mạch chủ vừa ngồi trên chủ vị là giả!?

Bùi Lăng thản nhiên gật đầu, sau đó đi lướt qua bên cạnh hắn ta bước lên trên bậc thềm, ngồi xuống vị trí chủ tọa mà Ngọc Tuyết Chiếu vừa ngồi.

Thấy thế, cuối cùng Nghiêm Ngọc Minh đã lấy lại tinh thần, lúc này muốn quỳ xuống hành lễ.

Lại nghe Bùi Lăng lạnh giọng nói: "Nói thẳng ra đi, không cần đa lễ."

"Vâng!" Nghiêm Ngọc Minh vội vàng đồng ý, lấy lại bình tĩnh, lúc này mới lấy ra một phần chiến thiếp từ trong tay áo, nói chuyện thứ nhất trước, "Mạch chủ, trong khoảng thời gian này Miêu Thành Dương vẫn gửi chiến thư tới, muốn đi sinh tử lôi đài với ngài..."

"Ta nhận, một chuyện khác!" Bùi Lăng gọn gàng dứt khoát nói, đưa tay ra thu chiến thư đến trước mặt.

Nghiêm Ngọc Minh giật mình, vội vàng nhắc nhở: "Mạch chủ, ngài vừa đột phá Trúc Cơ, tu vi của Miêu Thành Dương kia đã sớm đi vào Trúc Cơ hậu kỳ..."

Còn chưa nói hết câu, hắn ta đã cảm thấy quanh người Bùi Lăng dâng lên một luồng khí thế cường đại, bành trướng mãnh liệt, khiến hắn ta lập tức cảm thấy không thở nổi, tu vi mạch chủ cũng đã đến Trúc Cơ hậu kỳ!

Không đợi Nghiêm Ngọc Minh lấy lại tinh thần từ trong sự chấn động, giọng nói của Bùi Lăng lại vào truyền vào trong tai hắn ta: "Nói việc Kim gia."

"Vâng!" Nghiêm Ngọc Minh đè nén sự vui sướng, vô cùng cung kính đáp.

Đúng là hạng nhất Thi Đấu Ngoại Môn năm nay!

Trong thời gian ngắn như thế đã đi vào Trúc Cơ hậu kỳ!

Lúc trước hắn ta phụng mệnh gia tộc tiến vào một mạch Kiêm Tang, vốn là vì bây giờ vị mạch chủ trẻ tuổi Bùi Lăng này đã có triển vọng như vậy, làm đệ tử một mạch Kiêm Tang, tương lai cũng có rất nhiều chỗ tốt...

Bởi vì Bùi Lăng còn đang hỏi thăm, hắn ta không dám suy nghĩ nhiều, kiềm chế tâm trạng, nói: "Đoạn thời gian trước, Kim Tố Miên sư muội đến bên Thân Xuân trưởng lão..."

Bùi Lăng tập trung nghe, chẳng mấy chốc đã hiểu rõ những việc trước đó.

Chuyện này bắt đầu từ rất sớm, là Kim Tố Miên đến cầu xin Thân Xuân trưởng lão vì hắn đã gây chuyện ở Vạn Bảo lâu, kết quả chọc Thân Xuân trưởng lão giận tím mặt, lệnh cưỡng chế Kim Tố Miên bế quan luyện đan thật tốt, không cho phép bước ra khỏi cốc nửa bước!

Sau khi Kim gia biết được việc này đã phái người đến một mạch Kiêm Tang tìm hiểu lý do cụ thể.

Kết quả lúc ấy bản tôn Bùi Lăng không ở đây, Ngọc Tuyết Chiếu lấy huyễn thuật ngụy trang thân phận của hắn, mật đàm với người Kim gia...

Nghiêm Ngọc Minh cũng không rõ cụ thể đôi bên đã nói những gì.

Dù sao từ đó về sau, Kim gia không ngừng đưa đến thiên tài địa bảo và đủ loại đan dược.

Ngọc Tuyết Chiếu cũng không từ chối cái gì, cứ nhận lấy tất cả...

Sau khi nghe xong toàn bộ chân tướng, sắc mặt Bùi Lăng âm trầm.

Hắn đột nhiên cảm giác được hình như mình thiếu một miếng đệm da hồ ly.

Sau một lát, Bùi Lăng lạnh lùng mở miệng: "Truyền tin tức ta vừa về tông cho người Kim gia."

"Lát nữa ta sẽ đi dạy dỗ Ngọc Tuyết Chiếu, ta sẽ bồi thường gấp đôi số tài nguyên mà nó nuốt mất của Kim gia trong khoảng thời gian này."

"Về phần Miêu Thành Dương, không đủ đáng sợ!"

Nghe vậy, Nghiêm Ngọc Minh cung kính nhận lệnh.

Nhưng thấy Bùi Lăng không nhắc một chữ nào đến việc của Kim Tố Miên, hắn ta do dự một lúc khẽ hỏi: "Mạch chủ, bên Kim Tố Miên sư muội..."

"Trước đó ta không hề biết gì về việc này, là Ngọc Tuyết Chiếu tự gây ra chuyện, đương nhiên bây giờ ta không thể đồng ý." Bùi Lăng không hề chậm trễ nói.

Với mối quan hệ hiện tại giữa hắn và Lệ sư tỷ, đính hôn với những nữ nhân khác là ngại chết không đủ nhanh?

Thấy thái độ của Bùi Lăng kiên quyết, Nghiêm Ngọc Minh lập tức không dám nhiều lời, vội vàng cáo lui.

Nghiêm Ngọc Minh vừa đi, Bùi Lăng lập tức đi đến chỗ sâu trong động phủ.

Chẳng mấy chốc hắn đã tìm được Ngọc Tuyết Chiếu trong một khố phòng.

Lúc Bùi Lăng rời đi, trong tòa khố phòng này vẫn trống rỗng, thuộc kiểu để đó không dùng đến.

Vào lúc này, bên trong chất đầy đủ loại dược liệu, trên kệ phía trong cùng còn trưng bày rất nhiều thiên tài địa bảo trân quý, mỗi một loại đều có lợi ích cực lớn với yêu thú.

Ngọc Tuyết Chiếu nằm trong đống dược liệu, đang đắc ý gặm một gốc linh chi không nhỏ hơn nó là bao.

Thấy Bùi Lăng đi tới, đầu tiên nó chột dạ rụt đầu, lại tỏ ra ân cần tranh công nói: "Cẩu chủ nhân, gần đây ta xử lý giúp ngươi rất nhiều chuyện, hơn nữa còn giúp ngươi..."

Vù!

Bùi Lăng một tay xách Ngọc Tuyết Chiếu lên.

Ngọc Tuyết Chiếu hoảng loạn nói: "Cẩu chủ nhân, ngươi, ngươi làm gì?!"

Bùi Lăng không thay đổi sắc mặt nói: "Bây giờ ngươi đã là yêu thú Trúc Cơ trung kỳ, lột một lớp da chắc còn có thể mọc thêm một lớp nhỉ?"

"A?!"

"Cửu Phách, đúng lúc cho ngươi đến luyện tập." Bùi Lăng cười lạnh một tiếng, "Để chủ nhân ta xem thử, ngươi dùng da hồ ly làm đệm như thế nào?"

Đao linh lập tức vui mừng, bạo ngược quát lên: "Chủ nhân! Ngươi yên tâm, ta nhất định lột gọn gàng da lông của con hồ ly này xuống!"

Chợt quyến rũ nói, "Đến lúc đó, làm cho chủ nhân một tấm đệm vừa mềm mại vừa xinh đẹp!"