Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 57: Huyết Loa độn pháp (2)




"Được rồi, bây giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là tiền phạt." Bùi Lăng hoảng sợ một trận, cảm thấy Lệ tiên tử đáng sợ hơn nữa, ít nhất không có ý trực tiếp chơi chết hắn.

Nhưng nếu không thể trả cho tông môn trong kỳ hạn, chắc chắn tông môn sẽ không hề chậm trễ muốn phá hủy hắn.

Hắn rón rén trở lại trong phòng, phát hiện cửa sổ vừa bị đánh vỡ vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.

Vậy tại sao hắn lại xuất hiện ở trong đình viện?

Bùi Lăng thăm dò một lát vẫn nghĩ mãi mà không rõ, dứt khoát không suy nghĩ nhiều, nằm lên giường ngủ tiếp.

Dù sao Vụ Liễu có thể vô tung vô ảnh, coi Đoan Mộc thành chủ không ra gì, hắn cũng không dám lỗ mãng, tùy tiện sử dụng hệ thống tu luyện ở Loa Sơn thành.

Ai biết đến lúc đó hệ thống thiểu năng này sẽ chạy tới trộm đồ của Đoan Mộc thành chủ, hay đi kéo Trần Mị làm đạo lữ, hay đi giết đám người Trần Hoàn làm ngoại sát?

Vẫn nên chờ sau khi ra khỏi thành, nghĩ cách tránh đám người Trần Hoàn rồi lại nói.

Sau đó, cả buổi tối đều rất yên lặng, sáng ngày hôm sau, Bùi Lăng vừa dùng xong điểm tâm, Trần Mị đã đến tìm hắn, cười hỏi: "Bùi sư đệ, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một ngày, đám người ca ca định chuẩn bị ít đồ rồi lại rời thành, chúng ta không có việc gì, ngươi có tính toán gì không?"

"Sư tỷ, tu vi của ta thấp, liên tục đi đường thấy rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một ngày, có thể chứ?" Bùi Lăng bình tĩnh hỏi, "Đương nhiên, nếu sư tỷ có dặn dò gì, xin cứ nói."

Trần Mị nghe vậy, vẻ mặt khẽ thay đổi, dường như cực kỳ vui vẻ: "Không có không có, ta chỉ tới hỏi ngươi một chút, ngươi đã dự định nghỉ ngơi, vậy ta không làm phiền ngươi nữa."

Nói xong liền cáo từ.

Bùi Lăng thấy thế thở phào, lại hỏi thị nữ đang dọn dẹp chén đũa ở bên cạnh: "Loa Sơn thành có nơi nào giống như chợ không, là nơi thích hợp để đi dạo?"

Hắn cũng không cố ý lừa gạt Trần Mị, chỉ là hôm qua Hoàng Hiển nhắc nhở Bùi Lăng, đã không có ý tưởng gì với vị Trần sư tỷ này, cứ luôn ở cạnh Trần Mị, chẳng phải đang tự tìm rắc rối sao?

Lại nói Trần Mị ở bên cạnh, nếu hắn tìm được cách kiếm linh thạch, cũng không tiện độc chiếm.

Vậy lúc nào mới có thể tích lũy đủ tiền phạt?

Cho nên lừa Trần Mị rời đi xong, Bùi Lăng nghe ngóng tình hình Loa Sơn thành từ thị nữ, dặn nàng đừng nói cho đám người Trần Mị biết hành tung của mình, đi cửa sau rời khỏi khách viện, thản nhiên đi về phía chợ.

Cùng lúc đó, trong một rừng hoa đào kéo dài trăm dặm ở bên ngoài Loa Sơn thành, Tiêu Đạp Toa nhắm chặt hai mắt, trận bàn lơ lửng trước mặt, trong tay bắt từng đạo pháp quyết, một lát sau trận bàn rơi vào trong tay nàng, nàng mở mắt ra, hơi bất đắc dĩ lắc đầu: "Không được! Rừng hoa này có dương khí quá thịnh, tương xung với Chiêu Hồn Phiên! Nếu cưỡng ép bố trí Phệ Hồn Tử Mẫu Trận ở đây, mặc dù cũng không phải không được, nhưng chỉ sợ hồn phách bị tách ra ngoài cũng chịu hao tổn, không có lợi cho việc tăng lên của Chiêu Hồn Phiên."

"Vậy làm sao bây giờ?" Hoàng Hiển nhíu mày lại, "Không phải ngươi đã thề chắc chắn không có vấn đề sao?"

"Chúng ta cũng là lần đầu đến đây, Tiêu sư muội nào biết được nơi này có thích hợp hay không?" Trần Hoàn vội vàng hoà giải, "Dù sao Loa sơn này rộng rãi, lại tìm một chỗ khác là được."

Hoàng Hiển vẫn không hài lòng lắm: "Chúng ta đều đi ra ngoài bày trận, vốn để một mình tiểu tử kia ở lại trong thành đã không ổn, còn kéo dài nữa biết đâu sẽ xảy ra biến cố."

"Hoàng sư huynh ngươi yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện." Trần Mị nói, "Mấy ngày trước đây ta đã hạ Thiên Lý Hương ở trên người hắn, trong vòng ngàn dặm, tiểu tử kia cũng trốn không thoát sự truy tìm của Tầm Tung Phong!"

Lúc đang nói chuyện nàng chạm nhẹ vào một con côn trùng đậu trên ống tay áo, con côn trùng kia tương tự ong mật, lại lớn khoảng ngón cái, vẻ ngoài có năm sáu phần tương tự với con ong mật bình thường, giác hút đặc biệt dữ tợn.

Nhưng lại rất dễ bảo ở trong tay Trần Mị, thân thiết cọ đầu vào đầu ngón tay của nàng.

Thấy Tầm Tung Phong này, Hoàng Hiển mới không nói gì nữa, mà Tiêu Đạp Toa tự cảm thấy mất mặt, cắm đầu nghiên cứu bản đồ một lát, đột nhiên vui mừng nói: "Đi về bên này! Chỗ này có một hẻm núi, nhìn địa thế chắc là có thể."

Đến lúc hoàng hôn, đám người Trần Hoàn kéo cơ thể mỏi mệt trở lại phủ thành chủ.

Nhất là Tiêu Đạp Toa, sắc mặt trắng bệch gần như đứng cũng đứng không vững, dựa nửa người vào trên người Trần Hoàn, gần như là được đỡ về.

"Mấy vị tiên sư đây là..." Quản sự khách viện đi ra nghênh đón thấy thế rất ngạc nhiên, "Có cần tiểu nhân đi bẩm báo quản gia không?"

"Không cần." Sắc mặt Trần Hoàn cũng không tốt lắm, hơi thở hổn hển, mới lên tiếng, "Chỉ là hôm nay đi đường hơi xa thôi, không có trở ngại. Làm phiền mang chút nước đến cho chúng ta rửa mặt là được... Đúng rồi, Bùi sư đệ đâu?"

Tiếng động khi đám người bọn họ trở về cũng không nhỏ, một phàm nhân như quản sự khách viện cũng nghe thấy tiếng, Bùi Lăng là tu sĩ không lý vào không nghe được.

Nhưng đến nay vẫn không xuất hiện, cũng không thể còn đang ngủ chứ?

Thấy quản sự tỏ ra mờ mịt, Trần Hoàn lập tức nói với Trần Mị: "Ngươi đi xem một chút đi, có lẽ Bùi sư đệ không thoải mái!"

Lời editor: Truyện mới truyện mới các đạo hữu ơi, cầu Kim phiếu, cầu đề cử, cầu bao nuôi!!!