Trong tình huống này, nếu còn phải phân tâm đề phòng bị đồng bạn bên cạnh đâm sau lưng, thật sự quá nguy hiểm!
Đã vậy, còn không bằng để Kết Đan còn sót lại này phát huy ra tác dụng nên có!
Nghĩ tới đây, Bùi Lăng lạnh giọng quát: "Ta đếm tới ba, nếu ngươi còn không đi vào, ta sẽ giết ngươi luyện thành oan hồn đi vào dò đường!"
Không phải bất đắc dĩ, thật ra hắn không muốn ra tay giết người.
Chủ yếu là đến nay Bùi Lăng còn không biết rõ ràng quy tắc cụ thể, không xác định được lúc này mình ra tay với Tang phu nhân, có thể đột nhiên biến mất giống mấy tên tu sĩ trước đó hay không?
Nói xong, hắn không cho Tang phu nhân thời gian do dự, lập tức bắt đầu đếm, "Một!"
"Hai!"
Không đợi Bùi Lăng đếm tới ba, Tang phu nhân lập tức gật đầu: "Tốt! Ta đi!"
Tu vi Kết Đan kỳ nói cho nàng biết, nếu nàng không đồng ý với yêu cầu của đối phương, nguy cơ vẫn lạc đã gần ngay trước mắt!
Đáng chết, rốt cuộc Trịnh Kinh Sơn này có lai lịch ra sao, chỉ là Trúc Cơ lại có thực lực như thế, có thể khiến một Kết Đan như nàng dự cảm được nguy cơ tử vọng cực kỳ mãnh liệt.
Trong lòng Tang phu nhân thoáng hiện ra một ý nghĩ, nhưng lập tức bị chính nàng bóp tắt.
Dù sao, nếu nói như thế, hôm nay nàng căn bản không còn đường sống!
Còn chưa suy nghĩ xong, Bùi Lăng đã quát lớn bắt nàng đi vào trong điện.
"Bây giờ tu vi của ta chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, nếu gặp phải nguy hiểm, chỉ sợ..." Tang phu nhân đứng trước bậc cửa ngoài điện, trầm giọng nói.
Còn chưa nói hết câu, Bùi Lăng đã lạnh lùng nói: "Đi vào!"
Tâm niệm của hắn vừa động, Cửu Phách Đao gào thét chém ra, đao khí khắp nơi lập tức phân hoá thành chín nữ tử huyết y dáng vẻ uyển chuyển, dung nhan tuyệt thế lại có vẻ mặt khác nhau, bao bọc vây quanh Tang phu nhân, phong bế bất kỳ khả năng chạy trốn nào của nàng!
Sắc mặt Tang phu nhân giãy giụa một trận, tình huống trong điện không rõ, nếu mình tùy tiện đi vào sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng nếu không đi vào... Hiển nhiên tiểu tử sau lưng sẽ không bỏ qua cho mình!
Nghĩ đến đây, trong lòng Tang phu nhân hối hận không kịp, vừa rồi không nên ép buộc tiểu tử này!
Nhưng sao nàng biết được, tùy ý gặp phải một tiểu bối Trúc Cơ ở dã ngoại hoang vu, lại có thực lực như thế, quyết đoán như thế...
Không cần suy nghĩ cũng biết chắc chắn tiểu tử này là thiên kiêu đi ra từ chín môn phái lớn!
Nếu không ở trong tông môn đỉnh phong thế này, căn bản không thể bồi dưỡng ra loại đệ tử Trúc Cơ kỳ lại có thể khiến một người Kết Đan như nàng không hề có lực đánh trả!
Hơn nữa nhìn thủ đoạn, không phải khống chế oan hồn cũng là huyết khí ngút trời, nhất định đi ra từ bốn đại Ma môn trong chín môn phái lớn.
Hóa ra là một Ma tử!
Tang phu nhân thầm cười khổ, nói cách khác hôm nay đừng nói nàng căn bản đánh không lại Trịnh Kinh Sơn này.
Dù đánh thắng được, cũng khó thoát sự truy sát của tông môn hắn.
Thậm chí môn nhân người thân của nàng, tất cả mọi người có quan hệ đều phải đối mặt với cơn giận của trưởng bối trong tông môn đối phương!
Dù sao mặc kệ là cái nào trong bốn đại Ma môn, tác phong đều không khác nhau: Đệ tử của bọn họ chém giết nhau như thế nào cứ coi như là nuôi cổ, nhưng với người ngoài, ai động vào diệt tộc người đó!
Vào lúc tâm loạn như ma, cảm nhận được sát ý sau lưng càng ngày càng mạnh, trong lòng Tang phu nhân trầm xuống, không rảnh suy nghĩ nhiều đành phải kiên trì đẩy cửa điện ra, đi vào trong...
Xoạt.
Bùi Lăng lập tức thu hồi đao phách, chín nữ tử huyết y tuyệt sắc trở về Cửu Phách Đao, một lần nữa bay vào trong tay hắn.
Cách đó không xa, Chu Giao nín thở tập trung, cơ bắp ở khóe mắt không ngừng co rúm lại, vô cùng hoảng sợ.
Mặc dù sắc mặt Kế Sương Nhi cũng trắng bệch, trong sợ hãi lại lặng yên xuất hiện sự kính trọng.
Vào lúc này, không còn thứ gì có thể khiến nàng cảm thấy yên tâm bằng một vị đồng bạn cường đại.
Mặc dù trong lòng Kế Sương Nhi rõ ràng, chưa chắc Bùi Lăng đã coi mình là đồng bạn, nhưng ít ra đến bây giờ Bùi Lăng không chủ động tổn thương nàng, ngược lại còn giúp đỡ nàng rất nhiều...
Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên hơi bối rối cúi đầu, sợ bị người khác nhìn ra suy nghĩ vào lúc này.
Bùi Lăng không để ý đến hai người này, tất cả sự chú ý đều đặt vào việc đề phòng.
Tang phu nhân đi vào bên trong cũng chậm chạp mãi không đi ra giống Kế Vũ.
Sau khi đợi một hồi lâu, trong lòng Bùi Lăng đột nhiên có cảm giác, quay đầu nhìn lại, đã thấy Chu Giao biến mất không có tăm hơi!
Trong nháy mắt, trong đình viện trống rỗng chỉ còn hai người Bùi Lăng và Kế Sương Nhi.
Hắn nhướn mày, không thể chờ đợi thêm nữa!
Nếu không tiếp theo Kế Sương Nhi biến mất, chỉ còn lại một người tất nhiên sẽ đến lượt hắn!
"Đi chỗ khác." Bùi Lăng trầm giọng nói.
Bọn họ đã tốn mất mấy người ở trong này, hơn nữa không có bất kỳ thu hoạch gì.
Đã không còn vốn liếng để tiếp tục kéo dài ở trong này!
"Ừm!" Sắc mặt Kế Sương Nhi sợ hãi, dùng sức nhẹ gật đầu, đuổi theo bước chân của hắn.
Sau đó, hai người vòng qua tòa đại điện thứ hai, tiếp tục đi về phía sau.
Đường đi vẫn là đường hẻm bị cây cỏ chen chúc.