Chợt xoay người, nhanh chân đi đến cửa điện!
"Chậm đã." Ngay lúc này, ánh mắt Bùi Lăng lóe lên, đột nhiên gọi hắn ta lại.
Kế Vũ đầy lo nghĩ xoay người: "Tiên sư có gì phân phó?"
Tang phu nhân cũng khẽ nhíu mày nhìn về phía Bùi Lăng.
"Đưa bội đao của ngươi cho ta." Bùi Lăng không để ý Tang phu nhân, đi ra phía trước, ra hiệu Kế Vũ tháo bội đao xuống giao cho mình.
Sau đó, hắn bình tâm tĩnh khí một lát, đánh ra một đạo đao khí, phong ấn vào trong bội đao.
Rồi trả lại cho Kế Vũ, dặn dò, "Nếu gặp phải nguy hiểm gì, ngươi dùng nó chém ra đao thứ nhất, thả ra một kích mà ta mới phong tồn trong đó."
"Nhưng chỉ có thể sử dụng một lần."
"Hơn nữa sau khi dùng xong, trên cơ bản chuôi đao này của ngươi sẽ bị phế đi."
Dù sao Kế Vũ rất được Kế gia coi trọng, nhưng chỉ là một gia tộc phàm tục, coi trọng hơn nữa cho một bội đao cũng chỉ là sắt thường.
Có thể phong tồn một đạo đao khí của Bùi Lăng, cũng là vì Bùi Lăng xuất thân đại phái đỉnh phong, chủ tu đao đạo, khống chế đao khí cực kì tinh diệu.
Nếu không, dù đổi lại là Tang phu nhân cũng không dám nói có thể nhẹ nhàng phong ấn lực lượng của mình vào trong vật phàm.
"Đa tạ Tiên sư! Đa tạ Tiên sư!" Kế Vũ giật mình, chợt "bịch" một tiếng quỳ xuống, dập đầu thật mạnh một cái, trong lòng cảm kích giơ cao hai tay tiếp nhận bội đao của mình.
Cách đó không xa, Kế Hữu Trung cũng dẫn theo Kế Sương Nhi song song quỳ xuống, chảy nước mắt nói cảm tạ.
Nửa ngày trước, bọn họ còn từng oán hận Bùi Lăng ngăn cản bọn họ rời đi.
Nhưng lúc này, thấy tu sĩ Kết Đan kỳ cũng không thể rời khỏi đạo quan, không thể không mạo hiểm đi đến đằng sau tìm kiếm manh mối, sao bọn họ còn không biết lúc ấy Bùi Lăng không cho bọn họ rời đi là có ý khác, cũng cứu bọn họ một mạng chứ?
Nếu không, chỉ cần bọn họ thờ ơ rời khỏi cửa chính đạo quan, chắc chắn đã sớm gặp chuyện không may.
Đây là quỷ dị mà những Tiên sư này đều bó tay không có cách nào, bọn họ chỉ là phàm nhân, ngăn cản như thế nào được?
Càng khỏi phải nói đến, trên đoạn đường này các Tiên sư Tiên tử khác đều không để ý sự sống chết của bọn họ.
Bây giờ Bùi Lăng chịu cho một đạo đao khí, dù chỉ có thể dùng một lần, sau khi sử dụng lưỡi đao cũng bị phế đi, nhưng hiện tại sức mạnh phàm tục căn bản không dùng được, nói trắng ra đao trong tay Kế Vũ chỉ là một sự an ủi trong lòng.
Có thể có một phần bảo vệ, dù sao cũng tốt hơn không có!
Trong chốc lát, ba người Kế gia vô cùng biết ơn Bùi Lăng.
"Không cần như thế." Thấy cảnh này, Bùi Lăng khẽ lắc đầu, hắn giúp Kế Vũ tuyệt đối không phải sự tốt bụng đơn thuần.
Dù sao, bây giờ hắn cũng cần những người khác hỗ trợ dò đường.
Cho đạo đao khí này cũng vì tiến thêm một bước thử dò xét quy tắc của quỷ dị trong quan: Đây là đao khí của hắn, nhưng hiện tại người sử dụng lại là Kế Vũ.
Cho nên, một khi Kế Vũ ra tay, vậy đây được coi là hắn ta xúc phạm quy tắc nên mất tích, hay là Bùi Lăng?
Hoặc là tính cả hai người.
Mặc dù hành động lần này mạo hiểm, nhưng nếu vẫn khoanh tay đứng nhìn, dựa theo cách chơi của Tang phu nhân, chỉ sợ còn chưa lấy được đầu mối thật sự có ích, người đã chết sạch trước rồi!
"Được rồi, nói xong chưa?" Tang phu nhân hờ hững nhìn tình cảnh này, không nhịn được thúc giục, "Nói xong thì nhanh chóng đi vào bên trong! Bản tọa cũng không có nhiều thời gian để cho các ngươi lằng nhằng."
Ba tên phàm nhân không dám thể hiện ra vẻ oán giận với tán tu Kết Đan, chỉ có thể kìm nén cơn giận.
Kế Vũ đứng dậy tiếp nhận bội đao cẩn thận bước lên mười bậc, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa điện.
Hắn ta thử đẩy ra, cửa điện trông thì nặng nề lại yên lặng mở ra.
Đám người đứng ở ngoài cửa quan sát, đã thấy bố cục bên trong không khác với tòa đại điện thứ nhất.
Vào cửa đã là một không gian rộng rãi, ngay đối diện cửa lớn là rèm vải nặng nề rủ xuống che đậy tượng thần bên trong.
Trước tượng thần xếp đặt một cái bàn dài, trên bàn bày rất nhiều trái cây tươi mới như vừa mang lên.
Dưới bàn dài trưng bày một vài cái bồ đoàn.
Trên kệ nến hai bên đặt rất nhiều hương nến, đốt ra một mùi hương nồng nặc.
Bọn họ thấy sau khi Kế Vũ đi vào hơi do dự một chút, đột nhiên đi đến một cái bồ đoàn dưới bàn dài, bịch một tiếng quỳ gối, nghiêm túc dập đầu mấy cái với tượng thần phía sau tấm rèm.
Vẻ mặt Tang phu nhân lạnh lùng, yên tĩnh quan sát mỗi một hành động của hắn ta.
Sau đó, Kế Vũ đứng dậy bắt đầu đi lại xung quanh.
Bởi vì giới hạn của cửa điện, sau khi hắn ta đi đến bên cạnh đã nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân khẽ khàng cẩn thận đi qua đi lại.
Ngoài điện, Bùi Lăng, Tang phu nhân, tu sĩ áo bào màu vàng Chu Giao còn sót lại trong số ba tên tán tu Luyện Khí kỳ, Kế Sương Nhi và Kế Hữu Trung rất chăm chú chờ đợi.
Nhưng đợi đã lâu vẫn không thấy Kế Vũ đi ra.
Đám người dần nhíu chặt lông mày.
Lúc này bọn họ mới nhận ra, không biết tiếng bước chân của Kế Vũ đã biến mất từ lúc nào.
Khuôn mặt Tang phu nhân trầm như nước, nàng nhìn quanh một vòng, đang muốn tìm một người vào xem, nhưng rất nhanh sắc mặt nàng thay đổi, sao bên Kế gia chỉ còn lại một người?