Đến trước cửa nói rõ lai lịch thân phận, không lâu sau đã có quản gia ra nghênh đón.
Vừa bước vào cánh cửa chợt cảm thấy quanh người nhẹ nhàng, hình như có gió mát thổi vào mặt, cả người đều thả lỏng hơn mấy phần.
Chú ý tới hình như Bùi Lăng đang lo nghĩ, Trần Mị khẽ cười giải thích: "Đoan Mộc thành chủ là trận tu, phủ thành chủ này có sắp xếp Tụ Linh trận, là phiên bản đơn giản hóa của Tụ Linh đại trận trên Hòe m phong, có thể tẩm bổ gân cốt, lại lợi cho tu hành."
"Đa tạ Trần sư tỷ." Bùi Lăng nói tiếng cám ơn, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy lối đi trong phủ sâu hun hút, cỏ cây sum suê, thỉnh thoảng có nô bộc tỳ nữ đi ngang qua, thấy quản gia tự mình dẫn khách, rối rít tránh sang một bên, dáng vẻ cúi đầu vô cùng cung kính.
Không lâu sau, bọn họ được đưa vào một căn phòng khách.
Trong sảnh trang trí xinh đẹp, xung quanh đặt tám ngọn đèn hình dáng như dưa lưới giống đèn cung đình, trên chụp đèn thêu rất nhiều người đang làm xiếc, đợi quản gia mời một đoàn người ngồi xuống, tỳ nữ hầu hạ dâng trà nước, nhẹ nhàng vỗ tay, những người đang làm xiếc này vội vàng nhảy ra từ trong chụp đèn, trong một thoáng rơi xuống đất lại như người sống.
Sau khi khom lưng hành lễ, liền bắt đầu biểu diễn đủ loại trò xiếc.
Quản gia vừa cười vừa nói: "Thành chủ đang bận rộn chính vụ, sau đó mới có thể đến gặp chư vị khách quý, kính xin chư vị ngồi chờ chút."
Lúc đang nói chuyện lại có một đội nữ kỹ xinh đẹp đi vào trong, trong tay bưng chén vàng bồn bạc, bên trong đặt trái cây bánh ngọt, ân cần hầu hạ.
"Không dám làm phiền Đoan Mộc tiền bối." Trần Hoàn vội vàng nói, "Chúng ta chỉ tiện tay mà thôi, sao dám làm phiền tiền bối? Đây là thư của Đoan Mộc sư đệ, kính xin quản gia chuyển cho tiền bối."
Quản gia kia khách sáo nói: "Thành chủ nói chư vị đi đường xa đến đây, cũng nên mời khách quý ở lại nghỉ ngơi trong phủ mấy ngày mới tốt. Còn thư của thiếu thành chủ, lát nữa thành chủ sẽ đến, kính xin các vị tự mình giao phó."
Đám người Trần Hoàn cũng không phải muốn đi luôn, trò chuyện một lúc, liền để nữ kỹ hầu hạ, thưởng thức ca múa gánh xiếc.
Qua gần nửa ngày, đã đến giờ lên đèn, gian ngoài vang lên một tiếng ho khan nhẹ nhàng, chỉ thấy người biểu diễn xiếc đột nhiên hóa thành từng đạo tiễn ảnh, quay về trên chụp đèn.
Đám nữ kỹ cũng lập tức dừng việc mời rượu trêu chọc, rối rít nghiêm mặt đứng khoanh tay.
Quản gia tỏ ra cung kính: "Thành chủ tới."
Đám người Trần Hoàn nghiêm nghị đứng dậy đón.
Ngay sau đó, một đám tùy tùng vây quanh một một nam tử trung niên đi vào trong.
Trông nam tử này tuổi khoảng bốn mươi, vẻ ngoài chính trực, dưới cằm có một chòm râu ngắn, trong lúc ánh mắt nhìn quanh lại lộ ra tia sáng, có vẻ rất thông minh tháo vát.
Đám người Trần Hoàn thấy hắn ta, vội vàng đứng dậy rời ghế, cung kính ân cần thăm hỏi: "Từ biệt nhiều ngày, phong thái của thành chủ càng hơn trước kia!"
"Ta đã già cả, không trẻ trung, tiền đồ không thể đo lường được như các vị." Đoan Mộc thành chủ cực kỳ khách sáo, "Tiểu nhi ở trong tông, còn phải nhờ chư vị quan tâm nhiều hơn."
Đôi bên trò chuyện vài câu, Trần Hoàn lấy thư của nhi tử hắn ta ra, sau khi Đoan Mộc thành chủ nhận lấy nói tiếng cám ơn, nhưng không lập tức rời đi mà cười hỏi: "Lần này chư vị còn có những nhiệm vụ khác không? Nếu ở gần Loa Sơn thành, biết đâu ta có thể giúp đỡ một hai?"
"Làm phiền thành chủ hỏi thăm." Trần Hoàn cung kính nói, "Ta đang muốn nhờ thành chủ chỉ điểm: Lần này chúng ta đến đây còn có hai nhiệm vụ, một là hoa yêu ngoài thành; hai là Tử Nhãn Điêu trong Loa sơn."
"Hoa yêu ngoài thành chỉ là Khai Tuệ tầng bốn." Đoan Mộc thành chủ nghe vậy, vuốt ve chòm râu ngắn dưới cằm, vừa cười vừa nói, "Không quá đáng sợ với chư vị, ta cũng không nói nhiều. Còn Tử Nhãn Điêu kia, mặc dù tốc độ cực nhanh, nhưng chư vị đã nhận nhiệm vụ này, chắc hẳn cũng có chuẩn bị mới đến, vốn cũng không phải vấn đề gì, chỉ là gần đây hơi rắc rối."
"Rắc rối?" Trần Hoàn khẽ giật mình, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Hoàng Hiển, Trương Trọng Cầm, ôm quyền nói, "Kính xin thành chủ chỉ điểm!"
Đoan Mộc thành chủ chậm rãi nói: "Bởi vì gần đây có một con Nhân Diện Chu Trúc Cơ kỳ đẻ trứng ở nơi sâu trong Loa sơn, đúng lúc lại chọn địa bàn gần Tử Nhãn Điêu."
Đám người Trần Hoàn nghe vậy, sắc mặt đều thay đổi: "Nhân Diện Chu?"
"Không sai." Đoan Mộc thành chủ thở dài, "Sau khi ta phát hiện, vốn muốn loại trừ nó, tránh mang đến tai hoạ ngầm cho Loa Sơn thành. Chỉ là hai mươi năm trước ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không những từ đây không có hy vọng tấn thăng, còn để lại bệnh khó chữa, không thể dốc hết sức ra tay. Tuy Nhân Diện Chu đã đại thương nguyên khí vì việc sinh nở, nhưng ta cũng không hoàn toàn chắc chắn, chỉ có thể mặc cho nó xây tổ bên ngoài Loa sơn, lại ra lệnh bắt buộc người dưới không được tùy tiện tới gần, tránh bị nó săn bắn."
Thấy đám người Trần Hoàn do dự, suy nghĩ rồi nói thêm, "Thế nhưng, chưa chắc các ngươi đã không thể hoàn thành nhiệm vụ này."
"Mời thành chủ chỉ giáo!" Trần Hoàn vội hỏi, "Không biết chúng ta nên làm như thế nào?"
Mặc dù mục đích chủ yếu của chuyến đi này là vì Bùi Lăng, nhưng đệ tử Trọng Minh tông không ngại nhiều linh thạch, thù lao nhiệm vụ Tử Nhãn Điêu này không ít, cũng đã đến đây rồi, sao có thể dừng tay?