Đây là một căn phòng rộng rãi không khác với bên trong Triêu Na hành cung là bao, từng lớp màn tơ được treo lên, chính giữa là một bồn tắm hình hoa sen.
Thành ao đáy ao điêu khắc vô số phù văn tụ tập linh khí, bảo đảm cho dù trong lúc di chuyển, mức độ linh khí đậm đặc trong ao vẫn đầy đủ.
Lệ Liệp Nguyệt tiện tay cởi váy sam, không nhìn Cửu Minh Băng Phách Tuyền Thủy lạnh lẽo, chậm rãi đi xuống.
Nước suối lạnh lẽo lần lượt lướt qua mắt cá chân, bắp chân, đầu gối, đùi, vòng eo... Lần này Lệ Liệp Nguyệt đi thẳng đến mặt nước chạm đến cằm dưới mới dừng lại, cảm nhận được hàn ý như vô số kim châm trên dưới cả người, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sau đầu, ba búi tóc đen tản ra trên mặt nước, chìm nổi như đóa hoa sen màu mực to lớn.
Lệ Liệp Nguyệt lặng yên suy nghĩ trong lòng, mấy ngày nay song tu, Bùi Lăng càng lúc càng to gan!
Không có gì bất ngờ xảy ra, đối phương đã đoán được là nàng.
Đã vậy, tiếp theo không cần lừa gạt nữa...
Dù sao, Bùi Lăng cũng không thể phản kháng nàng.
Bùi Lăng đột nhiên tỉnh táo lại, phát hiện mình đang nằm trong một cái bồn tắm.
Cả người ngâm trong một bồn nước trong veo.
Trong không khí là mùi thuốc quen thuộc đang dần tan đi.
Trên dưới cả người tràn ngập sức sống.
Hả?
Có thể thấy được sao?
Bùi Lăng ngẩn ngơ sau đó vội vàng ho một tiếng, nhanh chóng xác định, trên người đã được giải 【 Cấm Ngôn thuật 】 .
Liên tục mười ngày không nhìn thấy, không thể nói, bây giờ đột nhiên được nhìn được nói, Bùi Lăng lại thấy hơi mất tự nhiên, nhưng hắn nhanh chóng cau mày.
Thuật pháp đã được giải trừ, Lệ sư tỷ không định tiếp tục song tu với mình nữa?
Trong lòng thấy thất vọng, Bùi Lăng tùy tiện tắm sạch cơ thể rồi đi ra từ trong bồn tắm, cầm lấy quần áo ở bên cạnh để thay, sau đó đi ra bên ngoài phòng.
Vừa ra khỏi phòng, Bùi Lăng lại thấy Lệ sư tỷ bước ra từ một căn phòng phía đối diện.
Nàng vẫn mặc một bộ váy lụa màu đen kiểu dáng đơn giản, gò má trắng nõn như miếng ngọc hoàn mỹ oánh nhuận phát sáng trên hành lang mờ tối. Mái tóc dài xõa đến eo hơi ẩm ướt, trong vẻ mặt lạnh lùng lại mơ hồ xen lẫn sự quyến rũ khó mà miêu tả.
Cứ như vừa được mưa rửa qua rượu ủ lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Bùi Lăng vội vàng cúi đầu nói: “Lệ sư tỷ.”
Lệ Liệp Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó bình thản nói: “Đi theo ta.”
“Vâng!”
Hai người đi một trước một sau, đi xuyên qua Huyền Cốt Lăng m Chu đến boong tàu.
Tình huống khác với lần đầu tiên bước lên pháp chu này, khi đó ven đường đều là tiếng thì thầm đầy ác ý, nhưng lúc này cả Huyền Cốt Lăng m Chu đều yên tĩnh như chết.
Rất nhiều cánh cửa ở hai bên hành lang đều vô cùng ngoan ngoãn, thậm chí thứ ở phía sau cánh cửa cũng dốc hết sức để hoàn toàn thu lại khí tức.
Chỉ có tiếng bước chân của hai người vang vọng trên hành lang trống rỗng.
Chẳng mấy chốc, Bùi Lăng đi theo Lệ Liệp Nguyệt ra bên ngoài Huyền Cốt Lăng m Chu.
Sau khi nhìn rõ xung quanh, hắn hơi ngơ ngác.
Bọn họ đã đến Lộc Tuyền thành…
Lệ Liệp Nguyệt không nói gì, chỉ vận chuyển độn pháp hạ xuống trong thành.
Nhìn phương hướng là địa điểm cũ của Bùi phủ.
Bùi Lăng không hiểu rõ lắm nhưng cũng vội vàng đuổi theo.
Địa điểm cũ của Bùi phủ đã không còn hình dáng ban đầu.
Trong tầm mắt chỉ có đống đổ nát thê lương, sau khi bị Hàn Tủy Hỏa thiêu đốt, không còn sót lại chút gì ngoài bùn cát gạch đá.
Thế nhưng, dù sao cũng là thế giới tu hành có linh khí dồi dào.
Dù Lộc Tuyền thành là nơi hoang vu, trải qua những ngày này, cũng có một vài cọng cỏ ương ngạnh chui ra từ đống đổ nát.
Lệ Liệp Nguyệt kéo làn váy đen, bước nhanh trong đó.
Thấy cảnh này, trong lòng Bùi Lăng nghi ngờ, Lộc Tuyền thành đã bị hủy diệt, Lệ sư tỷ dẫn hắn đến đây vào lúc này, rốt cuộc có tính toán gì?
Vào lúc này, Lệ Liệp Nguyệt đột nhiên dừng chân.
Bùi Lăng cũng dừng lại, nhìn xung quanh một vòng, miễn cưỡng nhận ra nơi đây là vị trí Bích Ngô viện ngày xưa.
Lệ Liệp Nguyệt đã từng ở lại tinh xá này, cũng được coi là kiến trúc được bảo tồn hoàn hảo nhất ở Bùi phủ.
Dù sao, ngày đó hắn Trúc Cơ ở trước tinh xá, đã vô tình hay cố ý che chở tòa tinh xá đã thay đổi cuộc đời này.
Sau này châm lửa đốt thành, mặc dù tinh xá khó mà may mắn thoát khỏi, nhưng cũng còn lại một nửa bức tường, miễn cưỡng phân biệt được bố cục trước đó.
Hắn còn chưa mở miệng hỏi thăm, đã thấy Lệ Liệp Nguyệt nhắm mắt lại cảm giác một lúc, sau khi xác nhận xung quanh không có người, đột nhiên đưa tay cởi áo ngoài của mình, tiện tay ném đến bên cạnh nửa bức tường thấp kia.
Thấy Lệ sư tỷ đã bắt đầu cởi từng lớp váy sam, Bùi Lăng lập tức biết sư tỷ muốn tiếp tục song tu với hắn ở đây….
Chỉ là, điều này cũng quá kích thích?
Lộc Tuyền thành đã bị thiêu hủy, xung quanh không có gì che chắn, với tầm mắt phàm nhân cũng có thể đứng ở nơi hơi cao nhìn không sót một thứ gì, chứ đừng nói đến tu sĩ.
Đây là muốn chơi ngay giữa ban ngày ban mặt?
Càng quan trọng hơn là, lần này Lệ sư tỷ không định phong bế thị lực và giọng nói của hắn!
Tuy trước đó hai người cũng song tu, nhưng hắn trong tình trạng mắt không thể thấy, miệng không thể nói, chỉ có thể dựa vào thính giác và xúc giác phân biệt thứ bên ngoài.