Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 475: Mai lão gia chủ (1)




Trong đó người cầm đầu là Bùi Lăng, vừa tiến vào nội môn đã được đề cử là mạch chủ một mạch Kiêm Tang.

Mấy tháng trước, hắn vừa giành được hạng nhất Thi Đấu Ngoại Môn Trọng Minh tông, thủ đoạn tàn nhẫn, sát phạt quả quyết, hơn nữa tâm cơ thâm trầm, khát máu hiếu sát... Về phần ba người khác, tộc nhân Mai thị lại không biết nhiều.

Dù sao gần đây hung danh của Bùi Lăng lan tràn ở Trọng Minh tông, sau khi biết hắn nhận nhiệm vụ, Mai thị không tiêu tốn tài nguyên đi nghe ngóng lai lịch ba người khác nữa.

Bọn họ không có con cháu ở Trọng Minh tông, dù là gia tộc thuộc sự quản lý của Trọng Minh tông, nhưng muốn nhờ quan hệ đi tìm hiểu tình huống nội môn đệ tử cũng phải vận dụng mấy mối quan hệ và giao tình ít ỏi của lão gia chủ. Hành động lần này không chỉ tốn thời gian phí sức, hơn nữa lão gia chủ đã gần hết thọ nguyên, giữ lại những ân tình này còn có nhiều công dụng hơn, không thể dùng hết toàn bộ.

Chỉ cần biết tình huống của Bùi Lăng này, cũng đã quá đủ với gia tộc Mai thị rồi

Vì vậy sau khi đám người Thiên Sinh giáo nghe xong những tin tức này, tưởng ngoại trừ Bùi Lăng thì ba người khác đều không quan trọng gì.

Bởi vậy, sau khi xác nhận Bùi Lăng và nữ tu Trọng Minh tông kia đến cạm bẫy do bọn họ bố trí, Hoắc Triệu Cảnh đã đặt trọng điểm vào việc đối phó Bùi Lăng.

Hai tên đệ tử Trọng Minh tông còn lại chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, đều giao cho nữ tu Thiên Sinh giáo am hiểu mị hoặc này.

Lại không ngờ, hai người này còn có át chủ bài như thế!

Nghĩ đến đây, trong mắt nữ tu Thiên Sinh giáo hơi lóe lên ánh sáng, viên đá quý trên Mi Tâm Trụy tản ra một trận dao động vô hình, đột nhiên rời khỏi trụy hóa thành một vòng huyết quang bay thẳng đến huyết thủ!

Oanh!!

Huyết thủ bị phá nhưng viên đá quý như máu cũng phát ra một tiếng vang giòn, ở chính giữa đột nhiên xuất hiện một vết nứt.

Thứ này gần như là pháp khí ở Thiên Sinh giáo, nếu đã hư hao, dù có tu sửa hoàn hảo cũng không thể dùng nữa.

Không có thời gian để đau lòng, sóng mắt nữ tu xoay chuyển, trong chớp mắt đã vô cùng quyến rũ, bàn tay vuốt mái tóc dài, mỉm cười xinh đẹp với bọn họ.

Thuật mị hoặc!

Trong lòng Đái Bạch Thì và Nghiêm Ngọc Minh giật mình muốn tránh thoát, nhưng lại không chịu khống chế nhìn về phía nàng.

Càng nhìn càng cảm thấy nữ tu có khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành, là tuyệt đại giai nhân hiếm thấy trên đời.

Mỗi một hành động, một cái nhăn mày một nụ cười đều lộ ra sự quyến rũ khiến bọn họ không thể ngăn cản.

Vào lúc này, tất cả mọi thứ như sinh tử vinh nhục, gia tộc bản thân, thế gian đủ loại đều trở nên yếu ớt mà nhỏ bé, nhẹ như lông hồng. Dường như giữa thiên địa chỉ có bóng hình xinh đẹp trước mắt là nhan sắc duy nhất còn sinh động.

Dường như chỉ cần có thể chiếm được một nụ cười của nàng, dù rơi đầu đổ máu cũng không tiếc!

Vào lúc như si như say lại thấy nữ tu vẫy tay với mình, một chút tỉnh táo cuối cùng trong lòng hai người lung lay sắp đổ, đã vô thức đi về phía nàng.

Nữ tu hơi cong khóe môi, chậm rãi rút ra một thanh chủy thủ sáng như tuyết từ trong tay áo, dù bận vẫn ung dung chờ đợi bọn họ đi qua chịu chết.

Vào lúc quan trọng, Nghiêm Ngọc Minh dựa vào nghị lực cực lớn, khó khăn lấy ra một cái chuông nhỏ, dùng hết toàn bộ sức lực hơi lung lay một chút.

Keng!

Tiếng chuông như tiếng sét nổ tung bên tai hai người.

Trong nháy mắt, hai người đột nhiên khôi phục thần chí.

Thuật mị hoặc bị phá, khí huyết trong lồng ngực nữ tu Thiên Sinh giáo cuộn trào từng cơn, hàng mày cau lại.

Thực lực của hai người này không mạnh, nhưng trên người lại có không ít át chủ bài, không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn hai người này là con cháu xuất thân thế gia ở Trọng Minh tông.

Nghĩ tới đây, sắc mặt nữ tu Thiên Sinh giáo trắng bệch, trong lòng thầm oán hận: Trọng Minh tông đáng chết!

Rõ ràng trong tông có rất nhiều con em thế gia, đời sau của người tu chân, nhưng vẫn mở rộng cánh cửa tu hành thu nhận rất nhiều huyết mạch ti tiện, còn đối xử ngang hàng với đệ tử xuất thân cao quý, bồi dưỡng như thường... Làm hại nàng phán đoán sai lầm!

Nếu không, Nghiêm Ngọc Minh thì cũng thôi.

Đái Bạch Thì này ăn mặc cao quý, nếu ở Thiên Sinh giáo thì không dùng đầu óc cũng biết hắn ta có xuất thân thế gia. Dù sao ở trong Thánh giáo coi trọng xuất thân, quần áo cao sang lộng lẫy là thứ quá dễ dàng với tu sĩ, nhưng thân phận không đủ, nếu dám tùy tiện mặc sẽ nhận hậu quả vô cùng thê thảm!

Như thế, sao nàng lại không đề phòng?

Trên thực tế, mặc dù nữ tu này không biết lai lịch của Đái Bạch Thì và Nghiêm Ngọc Minh, cũng chưa từng khinh địch.

Vừa rồi tộc nhân Mai thị bưng nước trà và linh thực lên, nàng đều dùng thủ đoạn hạ cổ độc đặc chế của Thiên Sinh giáo, nhưng hai người này tâm tư kín đáo, vô cùng cẩn thận, đừng nói trà rượu trái cây, ngay cả dụng cụ cũng không chạm đến.

Nếu không, dù bây giờ trên người hai người này có nhiều át chủ bài, cũng không thể sử dụng được, chỉ tặng thêm cho nàng một bảo bối đồng tử thôi!

Đối mặt một lát, nữ tu Thiên Sinh giáo đột nhiên cười lạnh nói: "Trời muốn diệt hai người các ngươi, hai người các ngươi cần gì phải nghịch lại ý trời?"