"Ý tưởng này của mạch chủ không tệ!" Kim Tố Miên cũng mở miệng khen.
Nghe ba người khen ngợi, Bùi Lăng khẽ gật đầu.
Vào lúc này, ba người Kim Tố Miên tự mình chiếm lấy một cái hòm xiểng bỏ trống, Ngọc Tuyết Chiếu cũng nằm trong một cái lồng sắt.
Sau đó, nếu đội xe bị tập kích, có huyễn thuật của Hồ Yêu Thanh Yếu giúp đỡ, cho dù miếng vải đen bị xốc lên, tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không phân biệt được trong lồng sắt nào phong ấn Tam Thủ Dực Lang và Hoàng Tuyền Mộc!
Hơn nữa, bốn người bọn họ và Ngọc Tuyết Chiếu không bị thủ đoạn gì phong ấn.
Một khi xảy ra chuyện không may, nhất định đánh đám người tập kích không kịp trở tay!
"Tiếp theo cũng không thể khinh thường, tán tu bình thường không đủ đáng sợ." Nghĩ đến đây, Bùi Lăng lại truyền âm nhắc nhở, "Nhưng phải cẩn thận người Thiên Sinh giáo."
...
Cùng lúc đó, Hành Lô phường thị.
Sau khi nhìn đội xe Mai thị rời đi, phần lớn tu sĩ nhanh chóng tỉnh táo lại, tiếp tục làm việc của mình.
Tình cảnh lại ồn ào như trước.
Ba tên tu sĩ áo trắng thắt lưng vàng vẻ mặt ung dung đi qua đám người.
Thấy bộ quần áo này, rất nhiều tu sĩ như bị rắn độc cắn một cái, sắc mặt đột nhiên thay đổi!
Trong chốc lát đã rối rít nhìn sang chỗ khác, dáng vẻ phục tùng ánh mắt rũ xuống, cũng không dám thở mạnh.
Hiển nhiên ba tên tu sĩ kia cũng đã quen với trường hợp như vậy, không hề phật lòng.
Ung dung đi vào khách sạn, mỉm cười hỏi chưởng quỹ: "Người của đội xe Mai thị đâu?"
Tuy chưởng quỹ là tộc nhân của phường chủ, lúc này cũng không nhịn được hơi căng thẳng, cẩn thận nói: "Hồi các hạ... Hồi đạo hữu, đội xe Mai thị, vừa nãy đã theo cao đồ Trọng Minh tông rời đi."
"Ừm?" Tu sĩ cầm đầu trong ba tên tu sĩ khẽ nhíu mày.
Người này mi dài mắt sáng, vẻ ngoài anh tuấn, mặc một bộ áo bào trắng thuần không hoa văn, vạt dài chấm đất, bên hông đeo thắt lưng màu vàng, bên trên khảm nạm mấy viên bảo thạch màu sắc khác nhau, thoạt nhìn tỏa ra ánh sáng lung linh, quý khí tự nhiên.
Mái tóc dài của hắn ta xõa xuống, đeo một cái băng trán màu vàng, chính giữa băng trán còn khảm một viên đá quý đỏ tươi lớn khoảng ngón cái.
Bên trong viên bảo thạch này có đường vân cực kỳ quỷ dị phức tạp như có thêm một con ngươi nữa, vô cùng ác ý nhìn trộm nhân thế.
Sau lưng hắn ta, hai tên đồng môn đứng một trái một phải, cách ăn mặc không khác nhiều lắm.
Người bên trái sắc mặt trắng bệch, hơi có vẻ yếu đuối, trên băng trán khảm nạm một viên đá quý màu xanh đen, bên trong cũng có đường vân quỷ dị phức tạp, tràn đầy tà ác.
Phía bên phải lại là một nữ tu, áo bào màu trắng rộng rãi cũng không che giấu được dáng người yểu điệu uyển chuyển.
Nàng có mi cong mắt phượng, mũi ngọc môi anh đào, bàn về vẻ ngoài, thật ra không tính đặc biệt xuất sắc trong số nữ tu, chỉ có thể nói có chút nhan sắc. Nhưng một đôi mắt như xuân thủy tràn ngập, không diễn tả được sự rung động.
Chỉ tùy ý liếc qua mấy nam tu, mặc dù sắc mặt vẫn không hề thay đổi, lại khiến người ta cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Trên trán nữ tu này không phải băng trán, mà là một cái Mi Tâm Trụy rủ xuống.
Mặt trụy nằm ở dưới cùng là một viên đá quý màu xanh lục, chiếu sáng làn da trắng như tuyết của nàng, càng làm nổi bật vẻ trắng nõn xinh xắn như lá non sau cơn mưa, nụ cười uyển chuyển.
Có một loại phong tình riêng.
Sau khi nghe giọng điệu của chưởng quỹ, tu sĩ cầm đầu hơi trầm ngâm, nói với hai tên đồng môn trước: "Đến chậm một bước."
Tiếp theo vặn hỏi, "Người Trọng Minh tông là ai?"
Chưởng quỹ lấy lại bình tĩnh, cúi đầu nói: "Đạo hữu, vừa rồi tại hạ bận rộn ở đằng sau, cũng không biết rõ tình hình."
Liên quan đến hai đại Ma môn, dù sau lưng của hắn ta có tu sĩ Kết Đan kỳ làm chỗ dựa cũng không dám xen vào.
Vừa nãy gặp một đoàn người Trọng Minh tông tới, sau khi hắn ta sai người đi gọi Mai Khả Thu, lập tức lấy lý do rời đi, cho đến khi xác nhận những người này đã rời khỏi phường thị, lúc này mới dám xuất hiện.
Bây giờ Thiên Sinh giáo muốn nghe ngóng tình huống Trọng Minh tông, chưởng quỹ nào dám lắm miệng?
"Ngươi không biết?" Tu sĩ cầm đầu khẽ thở dài, đột nhiên lướt tay qua khuôn mặt chưởng quỹ một cái.
Ngay sau đó, trên tay có thêm một lớp da mặt người đẫm máu!
"A!!!"
Trong khách sạn đột nhiên phát ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết đau đớn.
Trong và ngoài khách sạn nghe được tiếng động này đều câm như hến, cũng không dám thở mạnh!
Ba tên tu sĩ Thiên Sinh giáo lại bình tĩnh nhìn tình cảnh này.
Nữ tu kia còn mở miệng bình luận: "Thủ pháp lấy mặt người của Đậu sư huynh càng ngày càng tinh tiến, tiểu muội mặc cảm."
Tu sĩ đeo băng trán khảm nạm đá quý màu xanh thẳm cũng khẽ gật đầu, đồng ý nói: "Cả mặt còn sống, hoàn hảo không chút tổn hại, thậm chí vẻ mặt của hắn vào thời khắc đó cũng được bảo tồn sinh động như thật, có thể thấy kỹ nghệ của sư huynh rất tinh diệu."
"Tiểu đạo mà thôi." Đậu sư huynh kia khẽ lắc đầu, hơi khinh thường, tiếp tục ôn hòa hỏi chưởng quỹ, "Người Trọng Minh tông là ai?"
Chưởng quỹ che khuôn mặt máu thịt be bét, ngã xuống đất lăn lộn, dường như không nghe thấy.
Thấy cảnh này, ba người đều cau mày, đang định tiếp tục hành động, lúc này một tiểu nhị nơm nớp lo sợ chạy đến, quỳ xuống đất nói: "Người Trọng Minh tông là, là bốn tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ!"