Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 429: Từ hôm nay nhân gian không còn bạn cũ, trong lòng chỉ còn hướng đạo (1)




Chú Quỷ đạo cơ, thần thông vĩnh chú!

Ngay lúc phù văn màu đen xuất hiện, từ nơi sâu xa, một luồng lực lượng kỳ dị chấn động ra.

Trong nháy mắt, chín người như rơi vào đầm lầy dính dấp, cả người đột nhiên cảm thấy trì trệ, suy yếu, như bị trăm bệnh quấn thân. Bọn họ vừa sử dụng Linh Đạo Đan để tạm thời tăng trưởng tu vi, nay lại giảm xuống một cảnh giới nhỏ!

n Đông Mông và Vạn Liễu tiên sinh cảm thấy hoảng hốt, cái này rất giống một chiêu mà vừa nãy Chú Quỷ dùng, nhưng uy lực càng mạnh hơn!

Hai người lập tức ra tay, một người hiện ra sáu huyết cầu quanh người, người còn lại có vô số cành liễu mọc ra sau lưng...

Sáu huyết cầu hóa thành sáu quả cầu phủ đầy gai ngược, từng mũi nhọn huyết sắc lóe lên tia sáng lạnh bắn về phía Bùi Lăng; cả người Vạn Liễu tiên sinh hóa thành một gốc cây liễu cao lớn, tất cả lá liễu rời khỏi cành, đánh úp về phía Bùi Lăng như mưa to gió lớn, cùng lúc đó cành liễu không có lá liễu quấn lại thành chùy, vù vù vù, xoay tròn như gió rồi nặng nề đập xuống.

Đây là tam kiếp Thiên Đạo Trúc Cơ, là sự tồn tại vô địch cùng cảnh, bởi vậy hai người căn bản không dám ôm chút suy nghĩ may mắn nào, vừa lên đã dùng hết sức!

Tu sĩ khác phản ứng hơi chậm một bước, nhưng cũng theo sát phía sau, tự mình dùng ra thủ đoạn mạnh nhất, rối rít đánh về phía Bùi Lăng!

Xoạt!

Bùi Lăng vung Cửu Phách Đao trong tay, chỉ chém ra một đao bình thường.

Huyết khí trên thân đao cuồn cuộn như sôi trào, đao khí gào thét như rồng!

Một con giao long huyết sắc giương nanh múa vuốt đập ra, lấy xu thế phá vỡ kéo mục nát, thoải mái dẹp yên tất cả trước mắt!

Mũi nhọn huyết sắc vỡ nát, vô số cành liễu lập tức khô héo, thuật pháp kéo nhau đến đều tan thành mây khói, đao khí tiếp tục ép về phía chín người!

Ngoại trừ n Đông Mông và Vạn Liễu tiên sinh, tâm thần những người còn lại đều bị đao ý cướp đoạt, không kịp làm ra bất kỳ động tác gì đã bị một đao chém nát...

Phốc phốc phốc...

Máu tươi bay lả tả như cơn mưa máu.

Sau khi bảy bộ thi thể khựng lại một khoảng ngắn ngủi, cùng lúc chia năm xẻ bảy, rơi xuống đầy đất.

n Đông Mông và Vạn Liễu tiên sinh nguy hiểm né qua một đao, còn không kịp có động tác đã thấy Bùi Lăng xông đến trước người bọn họ, chém Cửu Phách Đao xuống!

Trong sát khí lạnh thấu xương, đao khí tung hoành, đao ý cao ngất.

Trong tầm mắt, cỏ cây gãy nát, ao nước nổ tung, mặt đất, phòng ốc, phù văn gia cố đều phát ra âm thanh vỡ nát vì không không chịu nổi, cả phủ thành chủ trải rộng vết đao, lung lay sắp đổ.

"Bùi Lăng, dừng tay!" n Đông Mông chân cụt tay đứt, cả người tóc tai bù xù ngã ngửa vào trong vũng máu, dùng một cánh tay còn lại chống đỡ thân thể, không ngừng lùi về sau, nhìn Bùi Lăng cầm Cửu Phách Đao từng bước tới gần, vội vàng cầu xin tha thứ, "Tha ta một mạng, ta nguyện lập xuống lời thề tâm ma, đời đời kiếp kiếp vì ngươi..."

Cách đó không xa, Vạn Liễu tiên sinh khí tức yếu ớt, hai chân đã bị chặt ngang gối, trên lồng ngực có một vết đao to lớn vắt ngang qua cả người, suýt nữa bị chém thành hai nửa, cũng giãy giụa hứa hẹn: "Ta nguyện..."

"Lộc Tuyền thành đã bị hủy, các ngươi cũng chôn cùng đi." Nhìn hai người này chảy nước mắt nước mũi ròng ròng, kêu rên cầu xin tha thứ, không chờ bọn họ nói xong, Bùi Lăng lạnh giọng cắt ngang, mặt không thay đổi chém thêm một đao cuối cùng.

Bịch.

Máu nóng bắn ra đầy đất như hoa quỳnh màu máu vừa nở đã tàn, hai cái đầu bay lên tận trời rồi lăn lông lốc trong bụi bặm, con mắt vẫn trợn trừng đầy vẻ tham lam và khao khát.

Ngay sau đó vẻ mặt đã biến mất.

Tam kiếp đạo cơ, thần thông vĩnh chú, rất dễ chiến thắng trận chiến đấu này.

Giết hai người xong, Bùi Lăng lại bay lên không.

Trong số mười tên Trúc Cơ đuổi giết hắn trước đó, vẫn còn ba người nữa.

Nhưng hắn dùng thị lực cực tốt đảo qua toàn thành, trong sự tĩnh mịch này chỉ có cảnh hoàng tàn khắp nơi, bức tường đổ sụt, khắp nơi đều là vết máu tím đen đã khô cạn, lẻ tẻ vài thịt nát xương cốt không hoàn chỉnh.

Hắn cũng thấy trống lúc lắc trò chơi xếp hình rơi trong đình viện, mơ hồ thấy được bàn trang điểm trâm vòng sau bức rèm thêu, từng chiếc bàn bút mực lộn xộn ở trong thư viện...

Trong một đêm, địa ngục chốn nhân gian.

Vào lúc này, mùi máu tanh nồng nặc, lại không hề xuất hiện ruồi muỗi.

Ngoại trừ hắn, trong tòa thành này đã không có bất bất kỳ sinh linh nào còn sống.

Dù ba tên Trúc Cơ còn lại mà hắn muốn tìm, hay là tộc huynh Bùi Hồng Niên, rất nhiều tộc nhân Bùi thị, đều chỉ còn lại thi thể không đầy đủ...

Sau khi lục soát mấy lần, xác nhận trong thành không còn người sống, vẻ mặt Bùi Lăng hơi tối đi, sau khi đứng nguyên tại chỗ một lát, hắn độn đến dốc núi ngoài thành, nhìn về phía Lộc Tuyền thành mãi không nói gì.

Chẳng biết từ lúc nào, Ngọc Tuyết Chiếu đã trở lại bên cạnh hắn. Da lông tuyết trắng của nó dính đầy bụi bặm, một mảng trắng một mảng đen một mảng xám, nó đang không ngừng liếm láp làm sạch.

Một lúc lâu sau, Bùi Lăng thở ra một hơi, dường như phun ra tất cả tích tụ trong lòng, sau đó hắn quỳ xuống nặng nề dập đầu ba cái với Lộc Tuyền thành đã sinh ra mình.

Ngay sau đó, hắn gọi ra Hàn Tủy Hỏa, nhóm lửa toàn thành.