Nhưng nam tử này như không cảm giác được, vẫn đang đưa chân đưa tay ra, nhào về phía lão hán!
Trong mắt lão hán hiện ra màu tro tàn nhàn nhạt, bởi vì dùng sức đập xuống nên cái ghế trong tay đã gần như tan ra thành từng mảnh, hắn ta lập tức cầm một khối đá dưới đất đập tới.
Trên đầu nam tử vừa bò dậy chịu một đòn nghiêm trong này, tiếng "ôi ôi" càng lớn hơn, trên thái dương có một dòng máu màu tím đen chậm rãi trượt xuống.
Lão hán mặt không biểu tình, thần trí đã mơ hồ lại cảm giác được sự thoải mái không diễn tả được, không nhịn được tăng sức lực khi đập xuống.
Chẳng mấy chốc, nam tử trên đất không còn một tiếng động.
Con phố tĩnh lặng như chết, lão hán đảo mắt một vòng, ngoại trừ thi thể chỉ có nhà cửa cỏ cây vô tri vô giác, yên tĩnh đứng sừng sững.
Hắn ta nắm lấy tảng đá dính đầy vết máu óc, lau mấy thứ đỏ trắng bắn trên mặt, điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước.
Sau lưng, trong cơ thể nam tử mới chết đột nhiên có cái gì đó bị rút đi, nhanh chóng chui xuống lòng đất, thi cốt chưa lạnh lập tức lạnh cứng, tiếp theo dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khô quắt héo rũ!
Một cơn gió thổi qua, thây khô chỉ giữ vững được trong giây lát, đột nhiên tản ra thành bụi đất, bay theo gió biến mất sạch sẽ.
Lão hán kia đã đi qua góc đường, đối diện là một tòa Tú Lâu tinh xảo.
Nghe đồn trong lâu có nữ tử xinh đẹp dịu dàng nhất con đường này, không biết có phải ấn tượng này quá sâu sắc hay không, lúc lão hán đi ngang qua dưới lầu lại vô thức dừng chân.
Vào lúc này, cửa lầu nhỏ đột nhiên mở ra, một nữ tử tóc tai bù xù lao ra!
Tóc dài như thác nước, váy hoa cẩm y, trên ngực còn đeo một chuỗi ngọc vòng mặt khóa trường mệnh cực kỳ phức tạp hoa lệ, hiển nhiên là một nữ tử xuất thân nhà giàu có được cưng chiều.
Nhưng lúc này tóc mai nàng tán loạn, váy tàn tạ, ánh mắt cứng ngắc, hành vi như một con dã thú!
Lão hán căn bản không kịp né tránh, đã bị nàng đâm một đao vào bụng.
Không đợi lão hán có hành động, nữ tử này nhanh chóng rút đoản đao ra, lập tức đâm vào eo hắn ta!
Phốc phốc phốc...
Không ngừng vang lên tiếng động lưỡi dao đâm vào nhục thân dày đặc như mưa rơi, trong khoảnh khắc toàn bộ phần eo lão hán đều là máu thịt be bét!
Hắn ta há mồm, không ngừng khàn giọng kêu rên, lại chỉ có thể phun ra máu đen.
Nữ tử lại vung đao trực tiếp chặt đầu hắn ta!
Đầu lão hán rơi xuống đất, lăn lông lốc đến trước chân nàng.
Nữ tử cúi đầu nhìn một lát, đột nhiên thu hồi đao, ngồi xổm xuống dịu dàng nâng cái đầu lên, ôm vào trong ngực như trân bảo...
Chỉ chốc lát sau, dường như nàng nghe thấy tiếng động gì đó, lập tức hung hăng ném đầu xuống, một cước đạp bay, cảnh giác nhìn xung quanh!
Trong một tòa tú lâu cách đó không xa, n Đông Mông và ba tên sư đệ Trúc Cơ kỳ mặt không thay đổi nhìn tình cảnh này.
"n sư huynh, nguyền rủa trong thành càng ngày càng mạnh, chúng ta... Lúc nào ra tay?" Một sư đệ thu hồi ánh mắt nhìn về phía nữ tử kia, quay đầu hỏi.
Sắc mặt n Đông Mông bình tĩnh, cho đến bây giờ tất cả vẫn nằm trong kế hoạch.
Điều ngoài ý muốn duy nhất là sự thay đổi trong thành, mười lão nô không biết lai lịch kia bày ra m Minh U Huyễn Phược Linh đại trận, không biết sao lại từ Bùi phủ lan tràn ra toàn thành!
m Minh U Huyễn Phược Linh đại trận không có tính sát thương, nhưng nó mượn dùng lực lượng địa mạch, hiệu quả vây khốn kẻ địch rất kì diệu.
Hiện tại đại trận bao phủ toàn thành, nếu không tìm ra trận nhãn, dù bốn người bọn họ đều là nội môn đệ tử Trọng Minh tông, tu vi tầm mắt vượt xa tu sĩ đồng cấp bình thường, trong chốc lát cũng không thể ra khỏi thành!
"Tình hình bên Bùi phủ như thế nào?" n Đông Mông hơi suy nghĩ, chậm rãi hỏi.
"Mười lão nô kia đều đã ra tay." Sư đệ trả lời, "Chỉ là còn chưa bắt được Bùi Lăng, hiện tại đại trận này..."
n Đông Mông hơi mỉm cười: "Nói thế nào cũng là hạng nhất Thi Đấu Ngoại Môn, lại có một con Thanh Yếu Hồ Yêu giúp đỡ, nếu nhanh chóng bị bắt như vậy mới khiến ta thấy bất ngờ."
"Về phần đại trận này, chỉ cần đủ thời gian tính ra vị trí sinh môn, việc phá trận cũng không khó khăn."
Hắn ta từ tốn nói, "Bây giờ chúng ta tiếp tục yên lặng theo dõi kỳ biến, vẫn chưa tới lúc ra tay."
Nghe đến đó, một sư đệ khó khăn nói: "Thế nhưng mệnh lệnh của mạch chủ là để chúng ta phối hợp với mười lão nô kia cùng hành động. Bây giờ đối phương đã ra tay, chúng ta cứ nhìn như vậy có phải không tốt lắm không?"
"Hơn nữa, mặc dù mạch chủ không nói rõ, nhưng nghĩ cũng biết mạch chủ không muốn thấy Bùi Lăng còn sống."
"Chẳng may mười lão nô kia thất bại, vậy..."
Vừa nói xong, một tên sư đệ khác cũng gật đầu hùa theo: "Không sai, n sư huynh, hiện tại trong thành hỗn loạn tưng bừng, mười lão nô kia vẫn chưa bắt được Bùi Lăng, nếu xảy ra biến cố, sau đó mạch chủ biết chúng ta vẫn khoanh tay đứng nhìn, chắc chắn sẽ trách tội..."
Nghe vậy, n Đông Mông cười lạnh, hắn ta biết trong lòng hai vị sư đệ này nghĩ cái gì, Bùi Lăng có được Thiên Đạo Trúc Cơ chi pháp, một khi Bùi Lăng bị mười lão nô kia bắt giết trước, lần này bọn họ sẽ bỏ lỡ một cơ duyên to lớn!