"Ầm!"
Bùi Tuyên bị ném sang một bên, căn bản không cần đại ca tự mình ra tay, tu sĩ áo bào xanh trước đó hơi vung tay một cái ở sau lưng Bùi Vinh, Bùi Vinh liền cảm thấy một luồng lực mạnh mẽ dồi dào truyền đến, không để ý hắn ta kêu khóc giãy giụa, cứ thế lôi hắn ta đến trước mặt.
"Tiền bối tha mạng! Tiền bối tha mạng!" Bùi Vinh bị dọa sợ liên tục xin tha, hắn ta cũng được coi là huyết mạch dòng chính ở Bùi gia, lại vì tổ tiên cần cù, để lại rất nhiều sản nghiệp tổ tiên, nên luôn sống rất thoải mái.
Trong ấn tượng của hắn ta, thời điểm đau khổ nhất trong đời là khi còn nhỏ bị phụ mẫu ép chăm chỉ tu luyện, thật sự cực kỳ bi thảm!
Đây cũng là nguyên nhân Bùi Lăng là trưởng tử con vợ cả của Bùi Vinh, vốn phải là dòng dõi được hắn ta coi trọng nhất, thuở nhỏ lại phải lớn lên trong sự áp bức của kế mẫu, phải tự sinh tự diệt. Bởi vì khi Bùi Vinh còn bé phải nghe phụ mẫu quát tháo và đánh chửi vì việc tu luyện 【 Đoán Cốt quyết 】 quá nhiều, đời này hắn ta hận nhất việc tu luyện , theo đó cũng cực kỳ chán ghét 【 Đoán Cốt quyết 】 !
Dù sao Bùi gia đã là nói một không hai ở Lộc Tuyền thành.
Về phần chỗ xa hơn, dù sao cũng không đi được.
Trong tộc có nhiều người như vậy, chỉ cần có một số người chịu đau khổ tu luyện, đảm bảo địa vị và quyền thế của Bùi gia là được. Tại sao phải ép hắn ta đi chịu tội?!
Hắn ta là tông tử Bùi thị, có phúc phận ngồi mát ăn bát vàng, cần gì làm khó bản thân?
Nhưng không ngờ, phụ mẫu của hắn ta lại buồn bực mà chết vì hắn ta không chịu cầu tiến, trưởng tử Bùi Lăng của hắn ta lại là dòng dõi mà phụ mẫu tha thiết ước mơ.
Cần cù, kiên nhẫn, đủ hung ác với bản thân... Từ nhỏ đã không cần bất kỳ vị trưởng bối nào đốc thúc đánh chửi, không cần bất kỳ kẻ nào an ủi cổ vũ, đã nắm bắt tất cả cơ hội tu luyện.
Dù nghe nói rất nhiều ví dụ không có Thối Cốt Đan giúp đỡ, tu luyện sai lầm sẽ thân tử đạo tiêu, cũng không nhúc nhích chút nào.
Đây là hậu bối mà cặp phụ mẫu đã chết của Bùi Vinh mong muốn nhất, lại là hài tử mà Bùi Vinh chán ghét nhất.
Chỉ cần thấy dáng vẻ nhi tử cần cù chăm chỉ tu luyện, hắn ta liền nghĩ đến khi phụ mẫu còn sống luôn nhìn mình với ánh mắt chán ghét. Nếu hắn ta không phải dòng dõi duy nhất của phụ mẫu, nghĩ cũng biết phụ mẫu tuyệt đối không giao gia sản cho hắn ta!
Nói tóm lại, Bùi Vinh căn bản không có tình cảm gì với Bùi Lăng.
Thậm chí rất căm hận.
Không ngờ lại có một ngày nhi tử này một phát lên trời!
Bởi vậy trong tộc xử tử kế thê luôn xử lý tất cả tục vụ, để hắn ta có thể yên tâm đắm chìm trong chốn trăng gió, xử tử thứ tử Bùi Đồ ngoan ngoãn miệng lại ngọt luôn được hắn ta yêu thích, thậm chí kéo hắn ta về từ sòng bạc, ném đi trông coi tổ địa!
Hôm nay Bùi Vinh có thể xuất hiện ở đây, đơn thuần là vì đám người Bùi Tuyên cảm thấy, dù sao cũng là phụ tử ruột thịt, Bùi Lăng đồng ý trở về trong tộc, có lẽ trong lòng còn nhớ người phụ thân Bùi Vinh này.
Như thế, cũng có nhiều người hát đệm để lấy được phần thưởng hạng nhất thi đấu.
Sau khi gia lão vừa rồi mở miệng, Bùi Vinh đã chuẩn bị sẵn lấy thân phận phụ thân quát tháo Bùi Lăng, dù sao hắn ta là phụ thân của Bùi Lăng!
Không có hắn ta, lấy đâu ra Bùi Lăng?!
Ai biết trong nháy mắt tình thế đột nhiên thay đổi, Bùi Lăng lại trêu chọc kẻ địch mạnh như thế!
Bùi Vinh không chút nghĩ ngợi quỳ rạp xuống đất, liều mạng dập đầu, kêu nói, "Tiền bối tha mạng! Gia chủ đang nói linh tinh! Ta không có chút liên quan nào với tiểu súc sinh Bùi Lăng kia, ta căn bản không phải phụ thân hắn!"
Tu sĩ áo bào xanh cười lạnh một tiếng, Luyện Khí tầng một thật sự đủ phế vật.
Về phần thật giả, điều này không quan trọng, dù sao ở đây có nhiều người Bùi gia như vậy, thử từng người một sẽ có người cần dùng!
Ngay lúc hắn ta vừa đóng đinh Bùi Vinh vào trong trận pháp, chuẩn bị xé ngực mổ bụng hắn ta, sắc trời bên ngoài đột nhiên ảm đạm.
Tu sĩ áo bào xanh ngẩn ngơ, đại ca của bọn họ cũng nhíu mày lại, nói: "Tiểu Thập, ngươi đi ra xem đã xảy ra chuyện gì?"
Một tu sĩ trung niên trầm mặc ít nói nghe vậy khẽ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Một lát sau, Tiểu Thập còn chưa trở về, lại nghe được tiếng sét đùng đoàng đột nhiên nổ vang trên đỉnh đầu, tiếng sấm cuồn cuộn như thủy triều lao đến từ bốn phương tám hướng!
Trong chốc lát tâm thần mọi người trong phòng đều chập chờn, ngơ ngác.
"Đại ca, hình như là cây đao kia của Bùi Lăng." Sắc mặt Tiểu Thập tái nhợt trở về từ gian ngoài, trầm giọng nói, "Cây đao kia đang độ kiếp!"
"Độ kiếp?" Tu sĩ Trúc Cơ trong phòng đều khẽ giật mình, chợt ánh mắt ngưng tụ.
Trên thế gian này, sự vật có thể liên quan với độ kiếp cũng chỉ có mấy loại như vậy: Một là sinh linh chạm đến đại đạo, có một lần nhảy vọt về bản chất; hai là một vài yêu thú huyết mạch cao quý hóa hình; ba là thần binh lợi khí sinh ra linh trí chân chính.
Thế nhưng, lấy tu vi Luyện Khí kỳ sao có thể khống chế thần binh lợi khí chân chính?!
Lão Tam hơi suy nghĩ, buột miệng nói: "Chẳng lẽ có liên quan với Thiên Đạo Trúc Cơ?"