Phụ mẫu đấm ngực giậm chân, dù trăm ngàn hối hận cũng không có tác dụng gì, dù đổ hết nước ba sông bốn biển cũng khó tiêu tan oán giận;
Có người tuổi tác còn trẻ hai bên tóc mai đã bạc trắng, một lòng đổ máu vì đất nước, lại vì quân thượng hoa mắt ù tai, thân kẻ nịnh thần, xa lánh hiền thần, khiến cả tộc đều bị vu oan hãm hại, nửa đời trung quân báo quốc, cả tộc bị lật đổ trong một sớm một chiều. Cho dù lòng như sắt đá, thấy phụ mẫu tóc trắng, hài tử tóc còn để chỏm đều bị kéo ra pháp trường; thê thiếp xinh đẹp, nữ nhi cảnh xuân tươi đẹp bị đưa vào giáo phường, cũng không nhịn được tâm cảnh sụp đổ, tràn đầy ác niệm;
Có ngàn vạn lê dân cả ngày vô cùng bận rộn, vất vả cần cù khổ cực chỉ muốn no bụng, nhưng chớp mắt đã cửa nát nhà tan, tai họa liên miên, cõi lòng cần cù chăm chỉ vô thức tràn đầy lệ khí!
Vô số tình cảnh người nghe đau lòng người thấy rơi lệ nhanh chóng lướt qua, dưới làn da quanh người Bùi Lăng như có con rắn mảnh nhỏ di chuyển, trong chốt lát đã phốc phốc phốc... Không ngừng vang lên tiếng trấn mệnh hồn tuyến phá cơ thể mà ra, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cuốn lấy tất cả hạc giấy giữa không trung!
Chú niệm trên thân hạc giấy lập tức hóa thành từng đám hỏa diễm yếu ớt lại âm u lạnh lẽo, nhanh chóng thiêu đốt hồn tuyến, chui vào trong cơ thể Bùi Lăng.
Bùi Lăng như ngã vào hầm băng!
Hắn cảm thấy sau khi những chú niệm này vào trong cơ thể, nhanh chóng chạy dọc theo trấn mệnh hồn tuyến, lan tràn đến mệnh cách bị trói lại.
Liên tục không ngừng có cảm giác âm u lạnh lẽo đánh tới, sinh cơ, mệnh cách của hắn như nến tàn trong gió, sẽ tắt bất cứ lúc nào!
Nhưng vào lúc này, hệ thống mở ra phong ấn của hung sát chi khí thứ nhất.
Cửu Thiên Thanh Linh sát khí!
Lấy từ trên chín tầng trời vào lúc lôi đình giao kích, tuy là sát khí, trong cuồng bạo lại hàm chứa sinh cơ.
Phần sát khí này vừa được giải phong ấn, một chùm trấn mệnh hồn tuyến lặng lẽ xoắn tới, quấn lấy sát khí cực kỳ chặt chẽ, bao thành một cái kén huyết sắc.
Chú niệm bị hung sát chi khí trấn áp, Bùi Lăng lập tức cảm thấy mệnh cách của mình ổn định một chút.
Chỉ là không lâu sau, theo chú niệm lao đến từ trong hạc giấy tăng lên, sinh cơ, mệnh cách của hắn lại bị suy yếu.
Hệ thống liên tục đánh ra pháp quyết, kén máu bao bọc Cửu Thiên Thanh Linh sát khí lập tức bắn mạnh về một phương hướng nào đó, rất nhanh rơi xuống một vị trí của Bùi phủ.
Trong chớp mắt kén máu rơi xuống, toàn bộ Bùi phủ đều hơi chấn động!
Cái chén lớn màu gỉ sét úp ngược phía trên Bùi phủ xuất hiện một lớp gợn sóng thật lâu!
Ngọc Tuyết Chiếu nhìn tình cảnh này, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối: "Nơi đó... Hình như là một trận nhãn?"
Cùng lúc đó, trong lòng Bùi Lăng có cảm giác: Hình như đạt hắn được một phần quyền khống chế đại trận đang nhốt chặt cả Bùi phủ?
Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, hệ thống đã mở ra hung sát chi khí thứ hai.
U Đô Huyền Minh sát khí hoàn toàn ngược lại với Cửu Thiên Thanh Linh sát khí!
Sát khí này đến từ bên bờ địa mạch trong lòng đất.
Là thứ xen lẫn với địa mạch, âm u lạnh lẽo, bình ổn lại hàm chứa sự hung ác.
Trấn mệnh hồn tuyến cũng giống vừa rồi, chẳng mấy chốc cũng quấn nó thành một cái kén máu.
Bùi Lăng cảm thấy mệnh cách của mình lại ổn định hơn nhiều.
Vào lúc này, hệ thống đã sắp xếp kén máu vào một chỗ khác ở Bùi phủ.
Cảm giác chấn động lại truyền đến, màn khí màu gỉ sét trên đỉnh đầu run rẩy dữ dội hơn!
Sau đó là hung sát chi khí thứ ba, m Dương Hòa Hợp sát khí.
Nó đến từ tình yêu hồng trần, vừa xuất hiện đã khiến tinh thần của Bùi Lăng và Ngọc Tuyết Chiếu đều hơi khó chịu. Nhưng hệ thống thờ ơ, vẫn chỉ huy trấn mệnh hồn tuyến quấn nó thành kén máu, sau đó trấn vào địa mạch ngầm dưới chỗ ở Bùi Lăng.
Oanh...
Mặt đất chấn động lần thứ ba, tường khí do trận pháp hình thành cũng điên cuồng lay động lần nữa.
Mười tên tu sĩ Trúc Cơ đang tìm kiếm Bùi Lăng trong Bùi phủ hai mặt nhìn nhau, người cầm đầu không khỏi nhíu mày quát lớn: "Lão Tam, ngươi xảy ra chuyện gì thế? Chúng ta đến Bùi phủ từ một tháng trước, tốn thời gian một tháng để bày trận, ngươi lại bày ra thứ đồ chơi như thế?!"
Người được gọi lão Tam là một tu sĩ thoạt nhìn khoảng năm sáu mươi tuổi, lúc này hắn ta cầm một cái trận bàn trong tay, đang loay hoay đầu đầy mồ hôi.
Nghe vậy không rảnh lau một vệt mồ hôi lạnh, liên tục không ngừng nói: "Đại ca, tình huống không đúng, ta, ta đã mất đi một phần quyền khống chế trận pháp!"
"Cái gì?!" Đồng bạn của hắn ta đều giật mình, bật thốt lên, "Sao có thể chứ!"
"Ta cũng cảm thấy không thể nào!" Vẻ mặt lão Tam mơ hồ, đạo tâm cũng muốn dao động, "Bùi Lăng chưa từng nghiên cứu trận pháp, các ngươi cũng biết m Minh U Huyễn Phược Linh đại trận này của ta là khốn trận thượng thừa nội môn Chư Pháp các! Bùi Lăng chỉ mới vào nội môn, e rằng ngay cả nghe cũng chưa nghe nói đến tên trận pháp này, chứ nói đến cướp đoạt quyền khống chế với ta?"
"Chủ yếu nhất là, nếu hắn hiểu rõ m Minh U Huyễn Phược Linh đại trận như vậy, vì sao không rời khỏi Bùi phủ, ra khỏi trận chạy trốn?"