Rống!
Phát hiện khí tức người sống, mười hai nấm mồ lập tức vỡ ra, lộ ra quan tài đen ở bên trong.
Nắp quan tài đột nhiên bị đẩy ra, một thi quỷ sắc mặt xanh đen, hai con ngươi đỏ hồng ngồi dậy từ bên trong, cả đám đều tóc tai bù xù, trên đồ tang màu trắng vẽ đầy phù văn, trên bàn tay khô héo quấn quanh từng tầng xiềng xích.
Lúc này, xiềng xích kéo dài, đám thi quỷ cùng phát ra một tiếng gầm rú sắc nhọn!
Không có nấm mồ và quan tài che lấp, khí tức của bọn nó lập tức lộ rõ, cường đại, âm u lạnh lẽo, còn kèm theo mùi xác thối khiến đầu óc người ta choáng váng... Khí tức mỗi còn đều đạt đến Trúc Cơ trung kỳ.
Đội hình như thế, cho dù ba tên tu sĩ Trúc Cơ đều ở nơi này, cũng cảm thấy vô cùng hoảng sợ!
Vào lúc này, Công Trị Ngôn và mười một người lại không sợ, bọn họ bị huyễn thuật của Ngọc Tuyết Chiếu lừa gạt, căn bản không phát hiện những thứ này, trong mắt chỉ có từng cây thiên tài địa bảo đón gió lay động, chỉ chờ bọn họ ra tay là có thể lấy xuống.
Trong tình huống này, không ai muốn tụt lại, tất cả mọi người thi triển ra độn pháp nhanh nhất của mình, điên cuồng lao đi!
Cùng lúc đó, nhân lúc sự chú ý của Thi Quỷ Môn đều bị mười một đồng loại của Cẩu chủ nhân hấp dẫn, bóng dáng Ngọc Tuyết Chiếu như điện, lao thẳng đến thiên tài địa bảo chân chính – Thi Vương hoa!
Vù!
Cắn một cái vào rễ cây Thi Vương hoa, Ngọc Tuyết Chiếu lập tức quay người trốn xa.
"A a a a a a a..."
Liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết, mười một tu sĩ ba gồm cả Công Trị Ngôn đều không ngoại lệ, toàn bộ bị thi quỷ đánh một kích mất mạng! Rất nhiều người cũng không biết mình chết như thế nào, cho dù là Công Trị Ngôn cũng chỉ hồi quang phản chiếu trước khi chết, mới giật mình biết cái gọi là thiên tài địa bảo lại do thi quỷ ngụy trang!
Răng rắc răng rắc...
Trong tiếng xương thịt vỡ vụn rợn người, mười một con thi quỷ bắt đầu hưởng thụ huyết nhục người sống tươi mới, còn lại một thi quỷ cuối cùng, dường như hơi có linh trí lại chú ý tới Thi Vương hoa bị trộm, lập tức đuổi theo Ngọc Tuyết Chiếu.
Chỉ là phương hướng đuổi theo của nó hoàn toàn ngược lại với Ngọc Tuyết Chiếu, đang lao thẳng đến Vĩnh Tịch tiểu trúc.
Một lát sau, thi quỷ này xuất hiện trước cổng Vĩnh Tịch tiểu trúc, chưa chạm đến cửa đã nghe bên trong truyền ra tiếng quát lớn âm u lạnh lẽo: "Cút."
Thi quỷ lập tức run lên một cái, trên khuôn mặt khô quắt đen nhánh toát ra sự sợ hãi sâu tận xương tủy.
Nó vội vàng quỳ xuống, quỳ gối lùi về sau, tận khi lùi đến bên cạnh nấm mồ của mình, bò vào quan tài mới thở phào như trút được gánh nặng.
Lúc này, đâu còn nhìn thấy bóng dáng của Ngọc Tuyết Chiếu?
Sau khi một phát chạy ra mấy chục dặm, cuối cùng Ngọc Tuyết Chiếu đã dừng bước đặt Thi Vương hoa xuống, ghét bỏ thưởng thức một lúc, đương nhiên trong Vĩnh Tịch tiểu trúc không chỉ có một món thiên tài địa bảo là Thi Vương hoa.
Vấn đề là, các thiên tài địa bảo khác đều nằm sâu bên trong, mười hai thi quỷ Trúc Cơ trung kỳ không thể so sánh được với độ nguy hiểm ở đó!
Nó không muốn mạo hiểm vì Cẩu chủ nhân như vậy, hừ!
Hái một đóa Thi Vương hoa đã đủ đuổi Cẩu chủ nhân!
Tiếp theo, đến phiên Vô Trú quật và Như Mộng lĩnh.
Ôi! Đồng loại của Cẩu chủ nhân thật vô dụng, một đám thi quỷ đã đưa toàn bộ bọn họ đi. Hai chỗ còn lại cũng nguy hiểm giống vậy, lại tìm mấy đồng loại của Cẩu chủ nhân đi dò đường mới được.
Nghĩ như vậy, Ngọc Tuyết Chiếu thu hồi Thi Vương hoa, bắt đầu tìm kiếm đệ tử Trọng Minh tông khác ở Kính Trung Thiên.
Nhưng nó tìm một vòng lớn, lại không gặp một tu sĩ nào.
Vì thế Ngọc Tuyết Chiếu còn cố ý đi tìm yêu thú Trúc Cơ khác tìm hiểu vị trí của đệ tử Trọng Minh tông, kết quả vẫn không thu hoạch được gì.
Không tìm thấy đồng loại của Cẩu chủ nhân, Ngọc Tuyết Chiếu lại không muốn để Yêu tộc mạo hiểm thay mình khác, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, nó cắn răng một cái, vô cùng tức giận đi về phía Như Mộng lĩnh...
...
Trong thủy tạ bên bờ Kính Trung Thiên.
Thấy cảnh này, khóe mắt giám sát Điện Chủ co giật.
Một lúc trước, thấy Bùi Lăng và Ngọc Tuyết Chiếu chia binh hai đường lại gặp phải Lư Huyền, Nhĩ Chu Không, Nguyễn Thốc Thốc, hắn ta còn tưởng tiểu tử này quá sơ suất phải chịu sự dạy dỗ.
Ai biết, Bùi Lăng lại mượn dùng lực lượng Đạo Cơ Phù, tự xử lý ba tên Trúc Cơ, cùng lúc đó để Tuyết Hồ Yêu vừa thu phục được đi lừa giết các đệ tử khác ở Kính Trung Thiên, bao gồm cả đồng môn Nam Vực!
Bùi Lăng quá mưu mô! Quá tham vọng! Lòng dạ thật độc ác!
Kính Trung Thiên vốn chỉ chọn mười vị trí đầu, về sau mới là trận đấu cuối cùng.
Nhưng bây giờ một trận tỷ thí cuối cùng đã không còn ý nghĩa.
Phải! Thi đấu đã kết thúc, mười vị trí đầu và hạng nhất chỉ có một mình Bùi Lăng!
Không cần mở vòng tiếp theo nữa, Bùi Lăng này tự động trở thành hạng nhất thi đấu.
Thánh Tông đã tổ chức Thi Đấu Ngoại Môn hơn vạn năm, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống như vậy!
Trên thực tế, lần trước cũng từng có đệ tử thiên tài đại khai sát giới ở Kính Trung Thiên, nhưng chỉ cần chết vài người giữ lại mười vị trí đầu, tranh đấu ở Kính Trung Thiên sẽ kết thúc sớm.