Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 354: Chắc chắn đây là át chủ bài mạnh nhất của hắn… (1)




Điều này rất tốt!

Chỉ là một tên Luyện Khí tầng chín, bất kỳ ai trong số bọn họ đều có thể thoải mái giải quyết đối phương!

Nghĩ tới đây, hai người đồng thanh nói: "Được!"

Nói xong, hai người trực tiếp đánh về phía Bùi Lăng!

Nhĩ Chu Không vỗ một chưởng về phía Bùi Lăng, tà áo của Nguyễn Thốc Thốc tung bay, mũi chân điểm một cái, đã nhảy Oán Nữ Sân Si Mê Hồn Vũ.

Thấy hai người ra tay, Lư Huyền cười lạnh, thực lực của Bùi Lăng này cực kỳ mạnh, huống chi còn cướp ngự yêu huyết khế của mình, rất có thể còn đổi Đạo Cơ Phù ở chỗ Du Quỷ thương nhân.

Từ lần trước bọn họ đối mặt đến bây giờ đã qua một đoạn thời gian, ai biết Bùi Lăng có tự mình khế ước yêu thú cường lực gì đó, mai phục ở bên cạnh hay không?

Về phần Đạo Cơ Phù, bởi vì tính khí Du Quỷ thương nhân nóng nảy, lúc ấy không nói gì với hắn ta, Lư Huyền không biết tác dụng cụ thể của Đạo Cơ Phù này là như thế nào.

Nói tóm lại, lúc này Bùi Lăng có át chủ bài gì, đúng lúc để Nhĩ Chu Không và Nguyễn Thốc Thốc kiểm tra một lần!

Hắn ta chỉ cần ngăn chặn con Bích Tinh Huyết Lang Vương kia, đứng ngoài quan sát là được.

Nghĩ đến đây Lư Huyền tùy ý đánh một chỉ, một cái Ngũ Độc Chỉ bắn về phía Bích Tinh Huyết Lang Vương!

Bích Tinh Huyết Lang Vương lập tức phát ra tiếng gầm giận dữ, hơn mười đạo huyết nhận bay về phía Lư Huyền.

Keng keng keng...

Ngũ Độc Chỉ liên tục đánh nát năm đạo huyết nhận, độc kình mới tản đi trong sự tấn công của huyết nhận.

Hả?

Lư Huyền giật mình, Lang Vương này yếu hơn trước đó rất nhiều! Hắn ta chợt hiểu được: Bích Tinh Huyết Lang Vương bị thương!

Cực kỳ tốt, tình huống hiện tại càng có lợi với mình hơn!

Cùng lúc đó, Bùi Lăng thấy Lư Huyền đứng một bên ra tay, lập tức không chút do dự thôi động Đạo Cơ Phù trong tay.

Dù sao tranh đấu trong Kính Trung Thiên chỉ chọn ra mười vị trí đầu, cũng không phải chiến trường cuối cùng của Thi Đấu Ngoại Môn.

Cho nên, lúc đầu hắn dự định dùng Đạo Cơ Phù vào lúc tranh đoạt hạng nhất trong trận chiến cuối cùng, nhưng bây giờ ba vị Trúc Cơ liên thủ, Ngọc Tuyết Chiếu lại không ở gần đây, hắn không thể giữ lại thêm nữa!

Đạo Cơ Phù bị thôi động lập tức hóa thành lực lượng liên tục không ngừng hội tụ vào trong đan điền của hắn, nhưng không đợi quá trình này kết thúc, chưởng kình của Nhĩ Chu Không đã đến trước mặt!

Bùi Lăng nhịn xuống cảm giác khó chịu vì đột nhiên quán chú linh lực, Yếm Sinh Đao chém ngang, đao khí như luyện ầm vang bay ra!

Xoạt!

Đao khí lập tức chém vỡ chưởng kình của Nhĩ Chu Không, khí thế không giảm tiếp tục chém về phía Nhĩ Chu Không!

Nhĩ Chu Không thay đổi sắc mặt lập tức muốn né tránh sang bên cạnh, nhưng đao khí chưa áp sát người, cảnh vật xung quanh như đang lắc lư, ngay sau đó tầm mắt hắn ta đột nhiên thay đổi, dường như trong chớp mắt đã tiến vào một chiến trường!

Trong tầm mắt đều là núi thây biển máu, máu chảy thành sông, vô số chân cụt tay đứt rải rác trên mặt đất.

Dường như trong sự máu me vô cùng vô tận này, lại có một loại ý chí vô cùng bá đạo, thẳng tiến không lùi, gần như đánh thẳng vào tinh thần của hắn ta!

Đao ý!

Hơn nữa không chỉ một loại đao ý!

Nhĩ Chu Không quá sợ hãi, hắn ta bị đao ý của Bùi Lăng làm cho tinh thần sợ hãi!

Tự biết tình cảnh nguy hiểm, Nhĩ Chu Không quyết định thật nhanh, trực tiếp dùng Nhiên Huyết đại pháp!

Nhĩ Chu Không hét lớn một tiếng đột nhiên tránh thoát sự uy hiếp của đao ý, vội vàng thi triển độn pháp tránh sang bên cạnh.

Xoạt!

Một cái tay cụt bay lên cao, vào thời khắc quan trọng Nhĩ Chu Không gắng gượng trả giá bằng một cánh tay, cuối cùng đã tránh được vận mệnh bị một đao chém thành hai khúc!

Thấy Nhĩ Chu Không lại bị Bùi Lăng chém một đao phế đi một cánh tay, Nguyễn Thốc Thốc cũng hoảng sợ nhưng nàng lại nhanh chóng nở nụ cười lạnh, có lẽ một đao kia là át chủ bài tuyệt sát mà Bùi Lăng dùng để liều mạng!

Với tu vi Luyện Khí tầng chín của đối phương, có thể đánh ra một đao này mấy lần?

Cánh tay trái của Nhĩ Chu Không bị chặt đứt vậy càng tốt hơn, nàng sợ Nhĩ Chu Không sẽ giết Bùi Lăng trước nàng một bước, vậy năm phần thiên tài địa bảo mà Lư sư huynh cam kết sẽ không có phần của nàng!

Nghĩ đến đây, con người trong veo của Nguyễn Thốc Thốc càng phát gợn sóng sáng ngời, điềm đạm đáng yêu.

Nàng nhẹ nhàng múa theo gió, vòng eo tinh tế khéo léo như rắn, ánh mắt nhìn về phía Bùi Lăng như mừng như giận, vô cùng nhu tình cứ như tràn ngập tơ tình, vô tận tình ý, quấn quýt lấy trên người Bùi Lăng từng tầng ngọt ngào mềm mại.

Ngay tiếp theo không khí xung quanh như nhiễm lên cảm giác thảm thiết và kiều diễm không thể diễn tả được.

Bùi Lăng đánh một đao ép lui Nhĩ Chu Không, khí tức không ngừng tăng lên, lực lượng của Đạo Cơ Phù vẫn đang hội tụ ở trong cơ thể hắn, còn lâu mới đạt tới đỉnh phong. Chỉ là, hắn không ngờ Nhân Đạo Trúc Cơ Nhĩ Chu Không lại yếu như vậy, suýt nữa không đỡ được cả một đao của hắn!

Đối phương kém Địa Đạo Trúc Cơ Lư Huyền rất xa!

Lúc này, hắn nhìn thoáng qua Nguyễn Thốc Thốc, dù trong lúc nàng vung tay cũng cho người ta cảm giác vô cùng dịu dàng và u oán, cứ như ngay cả ý chí sắt đá nhất cũng có thể bị hòa tan.