Chính là "Yếm Khư" tiên tôn!
Thấy người đến có dáng vẻ giống mình như đúc, sâu trong lòng thiên kiếp đột nhiên sinh ra một loại xao động khó hiểu, như có chuyện gì đó cực kỳ không tốt với nàng sắp xảy ra!
Nhưng chẳng mấy chốc nàng đã khôi phục sự bình tĩnh, lập tức lạnh băng nói: "Dám can đảm giả mạo bản tôn, ngươi là ai!"
"Yếm Khư" tiên tôn thu tay áo đứng dậy, vừa đi về phía thiên kiếp vừa thản nhiên nói: "Tên ta 'Yếm Khư!" Giọng nàng rõ ràng trong trẻo như tiếng động thiên nhiên, hoàn mỹ không một tì vết nhưng lại tràn đầy sự hỗn loạn như cuồng loạn, điên rồ, mâu thuẫn như tan vỡ, như vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh. Lúc đang nói chuyện, "Yếm Khư" tiên tôn đã xòe bàn tay ra khẽ về về phía thiên kiếp.
Xung quanh có "Hỗn Độn" tuỳ tiện cuồn cuộn, lập tức như nghe ý chỉ mà tung hoành chảy xiết, nhao nhao bao phủ xuống thiên kiếp!
Thiên kiếp lạnh lùng nói: "Ta mới là 'Yếm Khư Nói xong, nàng tâm niệm vừa động, không gian xung quanh lập tức vỡ ra, tất cả sương độc, móng vuốt, mắt dọc, xúc tu, tơ máu... Gào thét tới đều bị hư không nuốt hết.
Ngay sau đó, thiên kiếp đánh ra một pháp quyết khí tức cổ xưa, tiếng nói rộng lớn: "Kiếm. Lung Trung Vọng Nguyệt, Nhất Tuyến Tiên Phàm!"
Một vòng huyết nguyệt mượt mà dâng lên từ đỉnh đầu thiên kiếp, cùng lúc đó kiếm ý cuồn cuộn ầm vang bộc phát từ trong cơ thể "Yếm Khư" tiên tôn, trong vô số miệng vết thương nhỏ bé cắt chém ra có máu tươi ào ạt chảy xuôi, hóa thành lít nha lít nhít phi kiếm nhỏ bé lao về phía trăng khuyết huyết sắc dâng lên trên đỉnh đầu. Tiên lực của "Yếm Khư" tiên tôn bắt đầu trôi qua.
Vẻ mặt nàng thản nhiên, tiếp tục bước về phía thiên kiếp, không để ý tới tiên thuật công phạt.
Thấy tên giả mạo mình chịu tiên thuật làm trái thiên cương của nàng đã không còn sức đánh trả, trong lòng thiên kiếp càng thêm kiên định.
Nàng mới là "Yếm Khư"
Nàng là "Yếm Khư" chân chính!
Nàng là "Yếm Khu Nàng là "Yếm Khư".
Nhưng thiên kiếp càng khẳng định bản thân, loại xao động sâu trong lòng càng mãnh liệt!
Trong tối tăm, nàng cảm thấy mình như phạm phải một sai lầm rất trí mạng!
Lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, thiên kiếp đè xuống tất cả cảm xúc, giải quyết tên giả mạo mình trước lại nghĩ cái khác!
Ngay sau đó, pháp quyết trong tay nàng biến ảo, lạnh lùng nói: "Giới. Chúng sinh, bể khổ độ thuyền!"
"Vô. Trọc Thế Vạn Tượng, Thừa Thiên Thịnh Yến!"
"Dạ. Minh Thiên Đại Mộng, Chiếu Kiến Phù Sinh"
Bóng dáng thiên kiếp như không ngừng tăng lên trong tối tăm, từng con mắt diệt thế xuất hiện ở toàn bộ phương thế giới này, ánh mắt lạnh băng cùng nhau nhìn về phía "Yếm Khư".
Cùng lúc đó, trong hư không mở ra cái miệng lớn vô hình khó mà tính toán, đều cắn xuống đầu "Yếm Khư". "Hỗn Độn" sôi trào lặng yên biến ảo như muốn hóa thành dáng vẻ cung điện hoa mỹ ban đầu... "Yếm Khư" tiên tôn không làm ra bất kỳ phòng ngự gì, trên dưới cả người nàng lập tức vết thương chồng chất, có vết thương tĩnh mịch khô héo vì con mắt diệt thế nhìn chằm chằm; có vết thương máu me đầm đìa do cái miệng lớn vô hình gặm ra; lại có từng miệng vết thương có to có nhỏ, máu tươi hóa thành phi kiếm nhỏ bé, vẫn còn tiếp tục dâng trào về phía vầng trăng như lưỡi câu....
Máu tươi thẩm thấu áo bào đỏ hồng, hoa văn nhàu kim hiện ra màu ám đen quỷ dị, nàng bước ra mỗi một bước đều có khí cơ cuồn cuộn nhanh chóng trôi qua.
Từ đầu đến cuối vẻ mặt "Yếm Khư" tiên tôn hờ hững không có bất kỳ dao động gì, không thèm để ý tất cả thương thế trên người, chỉ bình tĩnh đi về phía thiên kiếp.
Theo "Yếm Khư" tiên tôn càng ngày càng gần, theo mình không ngừng khẳng định, thiên kiếp đột nhiên sinh ra một loại suy nghĩ chưa bao giờ có: Nàng muốn lùi về sau, muốn quay người chạy trốn, muốn lập tức rời khỏi nơi này!
Loại suy nghĩ này vô cùng mãnh liệt, gần như vượt qua lý trí của nàng, trực tiếp làm chủ hành động của nàng! Sự xao động không cách nào nói rõ sâu trong lòng nàng bắt đầu biến thành một loại sợ hãi không biết.
Rõ ràng lúc này nàng chiếm hết ưu thế, như ngay sau đó có thể tru diệt người trước mặt ngay tại chỗ! Nhưng hết lần này tới lần khác nàng không ngừng sinh ra một loại ảo giác dày đặc, cứ tiếp tục như vậy nàng sẽ đối mặt với việc càng đáng sợ hơn cả vẫn lạc!
Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? !
Biết tình huống không đúng, thiên kiếp lại cưỡng chế sự xúc động bản năng, nửa bước không lùi, nàng là "Yếm Khư" tiên tôn!
Không có bất kỳ việc gì có thể khiến nàng e ngại!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, áo bào đỏ hồng lay động như biển máu, "Yếm Khư" tiên tôn đã đi đến trước mặt nàng!
"Yếm Khư" tiên tôn nhìn chằm chằm thiên kiếp, rất bình tĩnh nói: "Không sai! Ngươi là 'Yếm Khư!" Đạt được câu khẳng định này, thiên kiếp không kịp làm ra bất kỳ đáp lại nào, chuông báo động sâu trong lập tức đạt đến cực hạn vào thời khắc này!
"Ngươi... Chính là ta!"
Giọng nói của "Yếm Khư" tiên tôn không có chút gợn sóng nào, vang vọng thật lâu trong khoảng thiên địa này.
Nàng như đang trần thuật một sự thật, lại như đưa ra một kết luận!
Suy nghĩ của thiên kiếp lập tức rơi vào sự hỗn loạn không cách nào hình dung!
Nàng là "Yếm Khi"...
Nàng là vị trước mặt...
Không!
Không đúng!
Nhưng hình như lại không có chỗ nào không đúng...
1116 chữ