Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 3354: Chư thiên! (3)




Nhìn qua tình cảnh rộng lớn này, vẻ mặt thiên kiếp bình tĩnh không có chút gợn sóng nào, nàng đánh ra một cái pháp quyết khí tức cổ xưa, tiếng nói thường thường: "Dạ. Minh Thiên Đại Mộng, Chiếu Kiến Phù Sinh!"

Vạn vật xung quanh như trước, "Phất Uyên" khổng lồ hơi hoảng hốt, sau đó phát hiện hắn ta vẫn dừng lại ở phương thế giới này, lít nha lít nhít con mắt diệt thế tràn ngập bát hoang, ánh mắt lạnh băng bao quanh, toàn bộ vẫn khóa chặt hắn ta.

Khí tức của hắn ta đang nhanh chóng trôi qua.

Huyết nguyệt trên đỉnh đầu như lưỡi câu, đang theo đao nhọn nhỏ bé trùng trùng điệp điệp tụ hợp vào, nhanh chóng mượt mà.

Trời cao như rửa, đao khí huyết sắc tung hoành như đại dương mênh mông, mang theo khí thế rào rạt chém về phía hắn ta...

Đây là... Tình cảnh lúc "Đối vương" của hắn ta và "Lục" vạn giới trước đó!

Phốc phốc phốc...

Oanh!

Trong tiếng nổ, "Phất Uyên" bị ngàn vạn đao khí cùng nhau trảm trúng!

Kim lân và máu tươi bắn tung toé như mưa to, cát bụi bay lên, hắn ta đập ầm ầm xuống mặt đất.

Cát bay đá chạy lập tức che khuất bầu trời, suối ngầm dâng trào, mặt đất rạn nứt, đá rơi nhao nhao, thân rồng của "Phất Uyên" bị bùn cát vùi lấp gần hết, máu tươi thuận theo miệng vết thương ào ạt chảy xuôi, trong chớp mắt thẩm thấu vào bùn đất, đọng lại thành từng vũng máu có to có nhỏ.

Hắn ta muốn đứng dậy, nhưng một kích liều chết vừa rồi đã dùng hết lực lượng cuối cùng của mình.

Lúc này toàn thân trải rộng thương thế khiến hắn ta động đậy một chút cũng vô cùng gian nan.

Khí tức "Hắc Dạ chi chủ"...

Lực lượng "Hắc Dạ chi chủ"...

Tiên thuật "Hắc Dạ chi chủ"...

"Phất Uyên" chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía bóng dáng đã đi đến trước mặt mình.

"Khụ khụ khụ.." Long Vương vừa há miệng đã không tự chủ được phát ra một tràng tiếng họ, khó khăn ổn định khí tức, hắn ta rất khó khăn mở miệng hỏi: "Ngươi, tôn hiệu là gì?"

Thiên kiếp bình thản nói: "Tên ta 'Yếm Khư "Long Vương 'Phất Uyên, ngươi không nhận ra bản tôn sao?"

"Phất Uyên" nghe vậy khẽ lắc đầu, một quân cờ không có tên...

Hắn ta đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, mắt rồng to lớn chậm rãi khép kín, khí tức cũng như tuyết đọng gặp mặt trời nhanh chóng suy yếu.

Hắn ta dùng hết sức lực sau cùng nói: "Ngươi... Không phải vị kia!"

Nghe vậy, thiên kiếp cảm thấy rất nghi ngờ nhưng không kịp nghĩ kĩ, trong nháy mắt đã quên Long Vương vừa nói cái gì...

Lúc này, Bùi Lăng đạp không mà tới, xuất hiện bên cạnh thiên kiếp, nhìn qua "Phất Uyên" khí tức yếu ớt, cao giọng nói: "Phất Uyên' tiền bối, đề thứ ba là ta thắng!"

"Phất Uyên" im lặng không nói như đã không có sức lực đáp lời.

Ngay sau đó... Cảnh tượng xung quanh ầm vang biến ảo!

Huyết nguyệt u ám, đêm tối mơ hồ cùng mặt đất cảnh hoàng tàn khắp nơi đều biến mất không thấy gì nữa.

Tiếng nước ầm ầm vang vọng bên tai.

Chỉ thấy mưa to như trút nước, hồng thủy tràn lan, giữa thiên địa một mảnh mênh mông, chúng sinh kêu rên bỏ chạy, trên mặt nước vô số xác chết trôi.

Đây là Phù Sinh kỳ cục, [Man Hoang lũ lụt] !

Yến Long phong.

Khói nước quanh quẩn ngọn núi như dải như trướng.

Trên đường núi trơn ướt gập ghềnh, bóng dáng áo vải chân trần dẫn theo nam tử áo vàng cùng một đám đồng bạn im lặng leo lên.

Tiếng nước mưa đập vào mũ rộng vành áo tơi từ từ đi xa, dưới chân núi pho tượng Phi Long chân đạp bia đá đứng trong mưa, nước mưa cuồn cuộn, hơi nước mông lung bắn tung toé.

Vân triện hiện ra trên tấm bia đá lại bắt đầu mơ hồ, mây mù tràn ngập lại hoàn toàn che đậy nó, nhìn không rõ. Ầm ầm!

Tiếng sấm rền như nước thủy triều, đột nhiên có một đạo thiên lôi đánh xuống, xuyên qua trời cao đánh thẳng vào tượng đá Phi Long.

Tạch tạch tạch... Trong tiếng động giòn vang, tượng đá đứt gãy từ bên trong, đổ sụp một nửa.

Tiếng mưa rơi nhanh chóng giảm đi, toàn bộ thiên địa đột nhiên trở nên vô cùng nhỏ hẹp.

Vòm trời rộng lớn, thoáng cái đã hóa thành miệng giếng chật chội.

Cửu Vĩ Hồ thân thể mạnh mẽ, da lông tuyết trắng đứng phía trên mép giếng nhìn vào bên trong.

Hơi hoảng hốt một cái, Bùi Lăng phát hiện mình đang đứng bên cạnh một tòa giếng cổ, xung quanh đình viện rã rời, trong góc có ngọc thụ lượn quanh chập chờn, "Quánh" đứng ở thành giếng đối diện.

Đây là Phù Sinh kỳ cục, [Thanh Khâu luận đạo !

"Quánh" nhìn chằm chằm vào Bùi Lăng, tiếng nói lạnh băng hùng vĩ: "Thế giới là giả!"

"Trận luận đạo này, ngươi thắng!"

Tiếng nói vừa ra, cảnh tượng xung quanh lại nhộn nhạo như gợn nước.

Mười vòng mặt trời anh dũng giữa trời, Đại Nhật chân hỏa tùy ý mãnh liệt, đất khô cằn vạn dặm, đất chết chiếm hết tầm mắt, chúng sinh vạn vật sợ hãi như nước thủy triều.

Đây là Phù Sinh kỳ cục, (Mười mặt trời bắt đầu !

Chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng lại thay đổi, thủy tinh cung tỏa ra ánh sáng lung linh xuất hiện, quảng điện tĩnh mịch, người hầu Long tộc, Thủy tộc chia ra hai bên, nữ tiên như hoa vẻ mặt khác nhau vây quanh vương giả đầu rồng thân người trên thềm son.

Bùi Lăng đứng một mình dưới thềm son, xung quanh san hô như rừng, minh châu như bùn, ánh châu mờ mịt như thực chất, huy hoàng lộng lẫy.

Đây là thế giới tâm ma của Long Vương!

Bùi Lăng ngẩng đầu nhìn về phía Long Vương trên bảo tọa, hắn đã hoàn thành ba đề khó trong thế giới tâm ma!

Hắn... Có thể lập tức thành Tôn!

Lúc này, "Phất Uyên" nhìn chằm chằm Bùi Lăng, chậm rãi mở miệng nói: "Nhân tộc.."

1100 chữ