Bùi Lăng và Lang Vương lại đuổi theo, chỉ thấy Lư Huyền đã tiến vào địa bàn Tuyết Ngọc Bức, hơn nữa dường như cảm ứng được khí tức của Tuyết Ngọc Bức, đối phương chạy thẳng đến vị trí Tuyết Ngọc Bức!
"Ngự yêu huyết khế tới tay, không cần đuổi nữa." Bùi Lăng lập tức nói, tiếp tục đuổi vào lãnh địa của Tuyết Ngọc Bức, chắc chắn sẽ giống với hôm qua chạy vào rừng hoa, đến lúc đó xảy ra xung đột với Tuyết Ngọc Bức, biết đâu sẽ để Lư Huyền nhặt được lợi ích.
Nghe vậy, Lang Vương không cam lòng dừng lại, hôm qua nó chịu thiệt thòi lớn trên tay Lư Huyền, vốn tưởng hôm nay có thể ăn thật no nê, nào biết Lư Huyền kia lại chạy giỏi như thế!
Đúng vậy, bây giờ nó càng muốn chơi chết Lư Huyền hơn Bùi Lăng!
...
Lúc trời tờ mờ sáng, một người một sói trở về lãnh địa Bích Tinh Huyết Lang Vương.
Bùi Lăng hơi điều tức, sau khi khôi phục trạng thái một chút, lại bắt đầu nghiên cứu ngự yêu huyết khế.
Có thể là vì được chế tạo từ da người, cảm giác khi cầm ngự yêu huyết khế này trong tay rất cổ quái, Bùi Lăng làm quen một chút mới mở ra xem, chữ viết bên trong đều được ghi chép bằng vân triện.
Mỗi vân triện đều lấy máu tươi khắc dấu, hắc vụ quanh quẩn, mơ hồ tản ra đủ loại tiếng quỷ khóc sói tru.
Nội dung của nó là một phần khế sách, phần đầu khế sách là rất nhiều ký hiệu và đường vân xem không hiểu, phần giữa là đủ loại quy tắc sáo rỗng, phía dưới là hai vân triện to lớn, bên trái một chữ "Yêu", bên phải một chữ "Nhân", xung quanh hai chữ quấn quanh từng vòng đường vân trận pháp huyền diệu.
Bùi Lăng xem hết khế sách, quy tắc khế sách là tu sĩ và yêu thú xây dựng huyết khế, tu sĩ làm chủ, yêu thú làm nô.
Trong lúc có huyết khế, yêu thú không được vi phạm bất kỳ suy nghĩ nào của chủ nhân, không được tổn thương chủ nhân, không được tổn hại lợi ích chủ nhân, không được có suy nghĩ gian dối với chủ nhân, không được nuốt riêng bất kỳ chiến lợi phẩm gì, tất cả mọi thứ của yêu thú đều thuộc về chủ nhân, tất cả mọi thứ của chủ nhân vẫn là của chủ nhân...
Yêu thú chỉ cần vi phạm bất kỳ một điều gì trong số đó, khế sách sẽ rút ra một thân tinh phách và yêu lực dùng để bồi bổ thần hồn cho chủ nhân; nếu chủ nhân vi phạm... Tốt, ngoại trừ hàng năm chủ nhân phải cung cấp một giọt tinh huyết làm huyết thực ngoài định mức của yêu thú, thì không có bất kỳ hạn chế gì.
Nếu ngay cả điều này cũng không làm, trừng phạt là năm tiếp theo cung cấp hai giọt tinh huyết... Nếu trong vòng mười năm của huyết khế, chủ nhân không cho yêu thú bất kỳ tinh huyết gì, vậy đến lúc đó yêu thú có thể nhận được mười viên linh thạch hạ phẩm làm đền bù.
Bùi Lăng cẩn thận nhìn nội dung trong khế sách hai lần, xác nhận mình không nhìn lầm: Đúng vậy, nếu chủ nhân tàn nhẫn một chút, một yêu thú Trúc Cơ kỳ vất vả cần cù chăm chỉ hầu hạ mười năm, thù lao chỉ có mười viên linh thạch hạ phẩm.
Càng đáng sợ hơn là, trong khế sách còn có một hàng chữ nhỏ với thị lực của Luyện Khí tầng chín còn suýt nữa không nhìn rõ, nói rõ nếu yêu thú chết đi trong vòng mười năm, vậy tất cả nhục thân tinh huyết hồn phách của nó đều thuộc về chủ nhân, coi như đền bù không thể tiếp tục hầu hạ chủ nhân.
Nếu chủ nhân chết đi trong vòng mười năm này, vậy yêu thú cũng lập tức bỏ mình, coi như đền bù không thể tiếp tục hầu hạ chủ nhân...
Quy tắc của huyết khế rất hà khắc và cứng rắn với yêu thú, quả thực không khác gì nô lệ!
Còn ở trong huyết khế, hàng năm chủ nhân phải cho một giọt tinh huyết? Cái giá phải trả này gần như là không có!
Hơn phân nửa là muốn đạt thành loại huyết khế này, chủ nhân nhất định phải trả giá gì đó, vì vậy mới thêm vào một quy tắc không đau không ngứa như thế...
Hiểu rõ quy tắc và phương pháp sử dụng ngự yêu huyết khế, sau khi Bùi Lăng cất kỹ, hỏi Bích Tinh Huyết Lang Vương: "Kính Trung Thiên có yêu thú Trúc Cơ kỳ gì?"
Bích Tinh Huyết Lang Vương duỗi một cái móng vuốt ra, đang cố gắng đè lại tiểu Huyết Lang đang bò trên người mình, nói: "Xung quanh đây chỉ có ta, Quỷ Diện Đào Hoa Yêu và Tuyết Ngọc Bức, đi về phía đông khoảng hơn trăm dặm có một con Khúc Giác Viên, nó có rất nhiều dòng dõi, dưới trướng còn tụ họp số lượng họ hàng viên hầu ngang nhau, kêu gọi nhau tập họp trong núi rừng, ngay cả tộc ta cũng không muốn trêu chọc."
Bùi Lăng hỏi: "Thực lực của Khúc Giác Viên như thế nào?"
"Thực lực rất mạnh, tính tình bạo ngược." Bích Tinh Huyết Lang Vương nói, "Hơn nữa rất thù dai! Một khi động vào người dưới trướng nó, cho dù là thú nhỏ không đáng chú ý, cũng có thể bị nó tự mình ra mặt đuổi giết, không chết không thôi!"
"Cái khác thì sao?" Bùi Lăng ghi nhớ, khẽ gật đầu, lại hỏi.
Hiện tại chỉ có một phần ngự yêu huyết khế, mặc dù Khúc Giác Viên này cũng không tệ lắm, nhưng còn chưa tới tiêu chuẩn trong lòng hắn.
Hắn hy vọng có thể khế ước một con yêu thú đủ mạnh.
Bích Tinh Huyết Lang Vương còn nói thêm: "Gần Khúc Giác Viên nhất là Quỷ Đầu Hạc, đây là yêu thú giống chim, mào trên đỉnh đầu trông như ác quỷ, có thể phát ra tiếng động nhiếp hồn rất khó giải quyết. Hơn nữa am hiểu phi hành. Vốn lúc trước là kẻ thù với Khúc Giác Viên. Nhưng trải qua tranh đấu, dòng dõi hai bên tử thương gần hết, lại không làm gì được đối phương, cuối cùng lựa chọn dừng tay."