Cùng lúc đó, "Phất Uyên" một lòng làm ba việc, vừa ra tay; vừa tập trung tâm thần vào tiên chức "Quan Thiên", nghe thiếu nữ Cửu Vĩ áo trắng nói gì đó; vừa dùng long trảo kết động vô số pháp quyết huyền diệu như đang thôi diễn cái gì đó.
Rầm rầm rầm...
Trong tiếng vang liên tiếp không ngừng, "Quánh" lại bị diệt sát thành cặn bã.
Trong nháy mắt, hắn ta lại khôi phục như lúc ban đầu, xuất hiện trước mặt Long Vương.
"Quánh" lạnh giọng nói: "Thế giới là giả!"
Hắn ta lại ra tay dẫn động thiên kiếp, kiếp vẫn xoay chầm chậm hóa thành một vòng xoáy vắt ngang vạn dặm to lớn, trong vòng xoáy lôi đình sáng tắt, có ngàn vạn tử điện nổ tung trời cao, âm vang đánh xuống.
Điện quang như biển gầm thét nuốt hết "Phất Uyên".
Long huyết bắn tung toé như mưa!
Chẳng mấy chốc kiếp lôi kết thúc, điện quang tán đi, thương thế trên dưới cả người "Phất Uyên" lấy tốc độ cực nhanh phục hồi như cũ.
Hắn ta nhanh chóng nói: "Thế giới là thật!"
Nói xong, Long Vương lại ra tay...
Toàn bộ Thanh Khâu đều đang run rẩy kịch liệt, nước hồ ầm vang bốc lên, hơi nước tản khắp, tầng tầng lớp lớp rừng cây rì rào...
Hư không đang không ngừng vặn vẹo, sụp đổ, khắp nơi mênh mông, tối tăm như đêm, không phân biệt được thiên địa.
"Thế giới là giả!"
"Thế giới là thật"
"Giả.."
"Thật.." Trong tiếng tranh luận dữ dội, "Quánh" lần lượt bị diệt sát, sau đó lại lần lượt khôi phục.
Trận tranh luận liên quan tới thế giới này như luân hồi không ngừng không nghỉ!
Oanh!
Bỗng nhiên một quả cầu nước to lớn rơi xuống từ trời cao, cả "Quánh" lẫn toàn bộ Thanh Khâu đều bị san thành đất bằng.
Nhưng chẳng mấy chốc Thanh Khâu khôi phục như trước, hồ lớn xuất hiện, đảo hoang như sơ, "Quánh" cũng hoàn hảo không chút tổn hại xuất hiện giữa không trung.
Lúc này, "Phất Uyên" không ngừng kết động long trảo đột nhiên dừng lại.
Tất cả tâm thần lập tức thu hồi về từ trong tiên chức "Quan Thiên".
Thôi diễn hoàn thành!
Thông qua "Tương lai" thay đổi "Quá khứ"... Hắn ta đã biết quy tắc này!
Trước đây Bùi Lăng ra tay cũng dùng quy tắc này!
Vừa rồi tên thiếu nữ Cửu Vĩ trong tiên chức "Quan Thiên" cũng dùng quy tắc này!
Chỉ có điều, Bùi Lăng và hắn ta đều là Tiên Vương!
Trong năm tháng cách trở, hắn ta khó mà suy tính ra quy tắc huyền bí này từ chỗ Bùi Lăng.
Nhưng tên thiếu nữ Cửu Vĩ áo trắng kia chỉ là tiên nhân tầm thường, dù có năm tháng cách trở ở trong mắt một sự tồn tại như "Phất Uyên", tất cả thủ đoạn của nàng đều không có bất kỳ bí mật gì đáng nói!
Lúc đang suy nghĩ, "Quánh" lại mở miệng nói: "Thế giới là giả!"
Khác với trước đó lần này "Quánh" nói xong câu đó lại không có bất kỳ hành động gì, không định tiếp tục ra tay. "Phất Uyên" hơi nghi ngờ, sau đó đột nhiên ý thức được điều gì đó, tên nhân tộc kia muốn rời khỏi ván cờ!
Hiện tại hắn ta bị vây ở trong ván cờ này nhưng tên nhân tộc kia dùng hết thủ đoạn, lại không làm gì được hắn ta!
Vì vậy, hiện tại lựa chọn tốt nhất của đối phương là rời khỏi ván cờ, đi đến "Tương lai"!
Mặc dù hắn ta có thể thông qua quy tắc trong thế giới tâm ma đuổi theo tên nhân tộc kia, chỉ khi nào để hắn ta tiến vào "Tương lai", chiến trường tranh Tôn của đôi bên sẽ trở lại năm tháng "Tương lai"
Bởi vậy...
Suy nghĩ đến đây, "Phất Uyên" lập tức mắt sáng như đuốc nhìn về phía "Quánh".
Trận tranh đấu thế giới thật giả này là quy tắc ván cờ, không cách nào đi vòng qua!
Hiện tại mặc kệ hắn ta ra tay thế nào, đều không làm gì được tên nhân tộc kia!
Nhưng...
Nếu là quy tắc ván cờ, vậy cũng có thể dùng quy tắc ván cờ đối phó!
Nghĩ đến đây, "Phất Uyên" nhìn chằm chằm khuôn mặt "Quánh" đột nhiên tiếng nói lạnh lùng: "Thế giới là thật"
"Thanh Khâu là thật!"
"Vừa rồi ta mới vào nơi đây thiên kiếp chưa giáng lâm, Thanh Khâu chưa bị phong tỏa!"
"Lúc ấy vì ta muốn tìm một tên nhân tộc, đã tìm ngươi tìm hiểu tin tức.
"Ngay lúc đó thiên kiếp sắp giáng lâm, Thanh Khâu sắp bị phong tỏa, trong lòng ta có cảm giác nên dẫn ngươi thoát khỏi Thanh Khâu!"
"Sau đó chúng ta đi tới một vùng đất trũng trong Di Vọng trạch, tạm thời đặt chân"
"Chỗ kia khói sông mênh mông, ngước mắt nhìn vô tận, trên chín tầng trời còn có mưa to như trút nước, ngày đêm không ngớt, lũ lụt tràn lan nuốt hết lục địa, như muốn bao phủ tất cả mặt đất."
"Hoàng triều thế tục thúc giục lê dân di chuyển, cả nước rút về phía chân núi... Lại dán thông báo cầu hiền, ý đồ trị thủy."
"Nhân tộc phương này gọi đoạn năm tháng này là [Man Hoang lũ lụt Y!"
"Lúc này chúng ta đang đứng trong [Man Hoang lũ lụt] nghị luận thế giới thật giả!"
Thanh Khâu.
Đình viện trong thần miếu.
Giếng cổ vắng vẻ, Bùi Lăng và bóng dáng cung trang vàng ròng đứng đối mặt bên giếng.
Lúc này, bóng dáng cung trang vàng ròng nhìn qua Bùi Lăng, tiếng nói bình thản: "Tên ta 'Tu Hiểu"
"Nhân tộc, nói cho ta biết danh hào của ngươi!"
Tu... Hiểu...
Là Kim Ô hoàng!
"Ban ngày" chư thiên!
Tiên Vương đỉnh phong nhất!
Sự tồn tại kinh khủng ngang nhau với Long Vương "Phất Uyên".
Bùi Lăng lập tức lấy lại tinh thần, sự cảnh giác trong lòng tăng vọt, trong tối tăm như có hải triều rít lên càn quét bành trướng.
Hắn ta từng ở trong ván cờ [Mười mặt trời bắt đầu] nhìn chằm chằm hắn!
Kim Ô hoàng...
Nhưng bây giờ ván cờ này là (Thanh Khâu luận đạo 1!
Đây là hai năm tháng khác biệt!
1111 chữ