"Tu Hiểu" đang nghĩ như vậy lập tức thấy Tự Hàn Ung nhẹ vung làn váy dài, chậm rãi thu liễm váy áo, lại trực tiếp ngồi xuống bên cạnh tên nhân tộc kia, không thèm để ý việc tên nhân tộc kia vô lễ, trực tiếp bắt đầu nghe hát.
Trong chốc lát, tầng tầng lớp lớp rừng cây rì rào, hoa nở hoa tàn, cành lá lượn quanh, mầm lá lập tức giãn ra, cỏ cây sinh ra... Thời gian ở phương thế giới này lập tức gia tốc!
Trong cốc vắng, nhân tộc huyền bào mười ngón tung bay, một lần lại một lần đàn tấu, Tự Hàn Ung ôm đầu gối ngồi ở bên, vẻ mặt say mê cũng là nghe rồi lại nghe. Bóng mặt trời ngã về tây, sắc trời dần thu lại, chẳng mấy chốc màn đêm buông xuống! Cuối cùng nhân tộc huyền bào dừng đàn tấu, hắn thu hồi cổ cầm, lôi kéo cổ tay Tự Hàn Ung chạy tới Thanh Khâu.
Chẳng mấy chốc hắn dẫn Tự Hàn Ung tiến vào Thanh Khâu, xuyên qua rừng rậm, đi vào một hòn đảo hoang hình dạng giọt nước trong hồ.
Trên đảo hoang cỏ cây phồn thịnh, thấp thoáng lầu nhỏ vắng vẻ, trong màu xanh đậm nhạt có mấy đám hoa ngọc lan nở đúng lúc.
Ầm.
Nhân tộc huyền bào lôi kéo Tự Hàn Ung tiến vào lầu nhỏ, lập tức đóng cửa lớn lại.
"Tu Hiểu" lẳng lặng nhìn tình cảnh này, đến bây giờ Tự Hàn Ung cũng chưa ra tay... Là nàng đã phát hiện sự tồn tại của hắn ta?
Mặc dù lúc này hắn ta không đặc biệt che giấu khí tức nhưng có thể phát hiện hắn ta, thực lực của Tự Hàn Ung này lại tiến bộ không nhỏ!
Suy nghĩ chưa dứt, hắn ta lại thấy nhân tộc huyền bào bắt đầu gảy dây đàn, sừng rồng của Tự Hàn Ung đột nhiên biến mất, cung trang màu chàm nhàu kim vô cùng lộng lẫy cũng hóa thành một bộ váy áo vải xanh cực kỳ bình thường, nàng như từ Long tộc cao cao tại thượng biến thành một nữ tử phàm tục xinh đẹp cực kỳ bình thường. Ngay sau đó, nhân tộc huyền bào và Tự Hàn Ung bắt đầu cùng ra tay trang trí lầu nhỏ... Cũng không lâu lắm, hai người đều ăn mặc vui mừng hớn hở đứng trong lầu nhỏ bắt đầu bái đường, kết làm phu thê...
Nhìn tình cảnh ngoài ý muốn này, trong đôi mắt bình thản của "Tu Hiểu" thoáng qua một tia nghi ngờ.
Cái này... Là có ý gì?
Không đợi nàng nghĩ rõ ràng vấn đề này, đã thấy Tự Hàn Ung duỗi hai tay ra cởi áo nới dây lưng cho nhân tộc huyền bào...
Là một trong hai vị Tiên Vương mạnh nhất chư thiên vạn giới, lúc này "Tu Hiểu" theo bản năng xoa hai mắt, lại lần nữa nhìn về phía đảo hoang trong hồ.
Ở trong tiểu lâu trên đảo, Tự Hàn Ung xấu hổ lại e sợ đang chuyên tâm hầu hạ tên nhân tộc huyền bào kia...
Xác nhận mình không nhìn nhầm, ánh mắt vẫn cực kỳ bình tĩnh của Kim Ô hoàng xuất hiện một vòng rung động hiếm thấy, nhưng chẳng mấy chốc vẻ mặt nàng lại khôi phục như thường.
Là lực lượng của ván cờ!
Nhưng hiện tại tu vi của tên nhân tộc kia quá thấp, cho dù có lực lượng ván cờ gia trì cũng không thể che giấu Tự Hàn Ung quá lâu!
Nhưng...
Một canh giờ trôi qua...
Hai canh giờ trôi qua...
Một ngày trôi qua...
Tự Hàn Ung và nhân tộc huyền bào như si như say, hai người không những không có ý chấm dứt, ngược lại càng ngày càng trong mật thêm dầu.
Dần dần, tên nhân tộc kia cũng không còn đánh đàn, mỗi ngày cùng Tự Hàn Ung tu luyện.
Màn tơ xoay tròn như sóng triều, gió núi thổi qua, cánh hoa ngọc lan bay tứ tung như mưa... Tự Hàn Ung rõ ràng chỉ tiện tay đánh một kích là có thể đập chết tên nhân tộc kia ngay tại chỗ, nhưng hết lần này tới lần khác mặc cho tên nhân tộc kia bố trí.
Lúc mới đầu, nàng còn rất ngượng ngùng như nương tử mới gả, nhưng theo thời gian trôi qua lại càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, khéo hiểu lòng người...
Đình viện trong thần miếu, "Tu Hiểu" vẫn luôn yên lặng đứng ngoài quan sát, lúc mới bắt đầu nàng còn tưởngrằng tên nhân tộc kia muốn sống chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ gối trước chân Tự Hàn Ung chịu nhục, nhưng nhìn một chút Tự Hàn Ung đường đường là Long Hậu Long tộc, một trong những vị Tiên Vương mạnh nhất trong tộc quần lại như cành liễu quỳ rạp xuống trước mặt tên nhân tộc chỉ có tu vi Đại Thừa kia...
Nhìn tròn một tháng, dường như cuối cùng Tự Hàn Ung đã lấy lại tinh thần, để lại một cây trâm dài vàng ròng khảm đá mắt mèo, phiêu nhiên rời đi trong hương thơm ngọc lan mỏng manh...
Bên giếng, thấy cuối cùng Tự Hàn Ung đã rời đi, "Tu Hiểu" không khỏi khẽ gật đầu.
Vở kịch này rất đặc sắc!
Tên nhân tộc kia còn không phải tiên nhân, lại cả gan làm loạn mưu tính cả Long Hậu Long tộc Tự Hàn Ung Quan trọng là hắn lại thành công Cho dù tên nhân tộc kia có khả năng mượn lực lượng trong ván cờ, nhưng lấy cảnh giới chỉ có Đại Thừa kỳ tính toán một vị Tiên Vương chân chính...
Chỉ cần có một khâu không làm được cực hạn!
Chỉ cần Tự Hàn Ung theo bản năng ra tay một lần!
Chỉ cần xuất hiện bất kỳ một điểm ngoài ý muốn gì!
Chắc chắn phí công nhọc sức!
Vạn kiếp bất phục!
Toàn bộ quá trình nhìn như đơn giản, thật ra từng bước sợ hãi, vô cùng hung hiểm, có thể nói là sát cơ tứ phía như giẫm trên băng mỏng!
Hơi không cẩn thận là kết cục thân tử đạo tiêu, hồn về hư không.
Mưu lược như thế! Can đảm như thế! Khí phách như thế!
Hắn xuất thân nhân tộc yếu đuối, có thể từng bước một đi đến cảnh giới Tiên Vương này cũng không phải trùng hop!
1068 chữ