Trong giới thiên này, rất nhiều tiên nhân vừa run sợ lại hoảng sợ nhìn nhau, trong nháy mắt bị ép tới nằm sấp dưới đất, không biết tiên cung đã tồn tại bao nhiêu năm tháng lại đổ sụp từng khúc, rường cột chạm trổ hoa khuyết, thoáng cái vỡ nát...
Rầm rầm...
Trong tiếng nổ lớn như lôi đình, lũ lụt đập vào mặt mà tới, chưa tới gần khí cơ mênh mông đã như lưỡi đao bách thể, kích thích cảm giác lạnh thấu xương!
Bùi Lăng bình tĩnh nhìn tình cảnh này, sắc mặt không có chút biến hóa nào, hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, quanh người đột nhiên dâng lên sóng nhiệt kinh khủng.
Sóng nhiệt như nước thủy triều vặn vẹo hư không, như đốt sạch thiên địa vạn vật trong nháy mắt.
Tất cả chúng nước gào thét mà tới, toàn bộ đều chạm tới khoảng cách trăm trượng quanh người hắn lập tức bốc hơi, hóa thành núi mây biển sương, lát như đồng bằng.
Tiếng nước ầm vang gào thét, lại không có cách nào tiến thêm.
Ngay lúc này, Tự Hàn Ung vẫn trầm mặc không nói lập tức lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía "Tiềm Mang" trở nên lạnh lùng, nàng lạnh băng nói: " [Vô sinh trọng thủy l!"
"Phất Uyên, quả nhiên là ngươi!"
"Vì sao ngươi chiếm cứ thể xác 'Tiềm Mang"!"
"Tiềm Mang" đạp không mà đứng, không hề để ý tới Tự Hàn Ung, hắn ta nhìn qua Bùi Lăng, tiếng nói rộng lớn: "Gặp nước, thì sinh "Không nước, thì vong"
Trong chốc lát, Bùi Lăng cảm thấy không gian xung quanh mình như ngưng trệ, hắn đã thành tiên lại như trong chớp mắt quay về thể xác phàm nhân, lại không thể thở nổi, sinh cơ nhanh chóng suy sụp, đau đớn và bóng ma tử vong to lớn ầm vang chụp xuống.
Sinh cơ vô song vốn cuồn cuộn trong cơ thể Bùi Lăng nhanh chóng trôi qua.
Đường đường là Tiên Vương, lúc này lại như một con cá bị ném lên bờ, như ngay sau đó sẽ ngạt thở mà chết! Đây là trật tự trong nước!
Không do dự chút nào, trên người Bùi Lăng ầm vang bộc phát sự uy nghiêm cuồn cuộn như quân lâm thế giới, chỉ một thoáng hắn như vòm trời lồng lộng, ở phía trên chúng sinh vạn vật, từ trên cao nhìn xuống, quan sát chúng tiên!
Huyền bào phần phật, hắn chậm rãi há miệng, tiếng nói bình tĩnh không lay động, không có một tia cảm xúc của "Người", lại như pháp lệnh thiên đạo: "Vô hiệu!"
Tiếng nói vừa ra, quy tắc của phương thế giới này đã biến hóa, trật tự trong nước của Long tộc lập tức rung chuyển.
Cảm giác ngạt thở mãnh liệt bao phủ Bùi Lăng lặng yên tán đi như thuỷ triều xuống.
Ánh mắt Bùi Lăng hờ hững nhìn về phía "Tiềm Mang", ánh mắt không vui không buồn, không giận không trách như ngồi trên vòm trời quan sát chúng sinh.
Mười vòng huy hoàng mặt trời từ từ bay lên sau người!
Mười mặt trời cùng lên, Đại Nhật chân hỏa hắt vẫy trời cao, sóng nhiệt giáng lâm, vàng ròng lưu chuyển như thiêu đốt mỗi một tấc thiên địa.
Lũ lụt cuồn cuộn bao phủ toàn bộ giới thiên nhanh chóng bốc hơi, mặt nước liên tiếp hạ xuống.
Tiên chức "Ban ngày".
Tiên chức "Khô hạn".
Tiên Vương có thể sử dụng tất cả tiên chức, "Bản nguyên", pháp tắc, trật tự trong một phương thế giới!
Thủ đoạn vừa rồi của "Tiềm Mang" là sửa lại toàn bộ quy tắc "Thanh Thuyên giới thiên", áp đặt trật tự trong nước cho chúng sinh vạn vật.
Nhưng Bùi Lăng cũng là Tiên Vương, vì vậy trong chớp mắt đã sửa lại trật tự một lần nữa!
Ngoài ra, hiện tại hắn sử dụng tiên chức "Khô hạn" cũng không phải thứ mà hắn nắm giữ, nhưng chỉ cần phương thế giới này có vậy hắn có thể dùng Thấy hơi nước bốc lên trên lũ lụt trùng trùng điệp điệp, toàn bộ lũ lụt sắp bị sóng nhiệt cuồn cuộn làm bốc hơi, đầu ngón tay "Tiềm Mang" nhẹ lay động, lũ lụt như hơi ngưng trệ, ngay sau đó tất cả bốc hơi đều ngừng lại, dòng nước tung hoành chảy xuôi lại một lần nữa trở nên mênh mông, thoáng cái đã là đại dương mênh mông, sóng cả không ngớt.
Mười vòng mặt trời lơ lửng trời cao, sóng nhiệt như cũ, vầng sáng vàng ròng khuấy động bốn phương, hơi nóng cuồn cuộn lại không có chút tác dụng nào với dòng nước mênh mông!
Nhìn tình cảnh này, Bùi Lăng lập tức hiểu đối phương sửa lại định nghĩa của "Khô hạn"!
Dưới tình huống bình thường, không có nước mới là khô hạn.
Vào lúc này, "Khô hạn" bị đối phương sửa đổi... Lại thành hồng thủy ngập trời, cũng là "Khô hạn".
Ngay sau đó, trong mắt "Tiềm Mang" chớp động sự lạnh lẽo, tiếng nói hờ hững: "Xạ Nhật!"
Lũ lụt mênh mông che đậy phương giới thiên này lập tức ngưng tụ thành mười thanh thủy tiễn cỡ lớn mãnh liệt gào thét nhắm thẳng vào mười vòng mặt trời, từ xa khóa chặt, hóa thành mười đạo tàn ảnh như lôi đình bắn ra Ông!
Tiếng vù vù chấn trời động đất như muốn xé rách bốn phương, vô số gió bão hỗn độn đột nhiên sinh ra như biển giận sóng to gào thét càn quét, chấn động trời dài.
Nhưng ngay lúc mười thanh thủy tiễn sắp bắn thẳng vào mặt trời, tiếng nói lạnh nhạt của Bùi Lăng vang lên: "Không trúng!"
Vèo vèo vèo...
Mười thanh thủy tiễn vẫn sắc bén, sượt qua mặt trời tiếp tục bắn về phía hư không xa xa, lại một thanh cũng không bắn trúng Độ chính xác của mười thanh thủy tiễn này bị Bùi Lăng sửa đổi thành số không!
Huyền bào phần phật, lúc Bùi Lăng bước trên mây tóc mực bay múa, hắn lại mở miệng: "Mưa xuống!"
Trên trời cao lập tức rơi xuống vô số dây nhỏ xen lẫn như lưới lớn, bao phủ toàn bộ giới thiên.
Mỗi một sợi dây nhỏ đều có màu sắc vàng ròng, tràn đầy ý hừng hực.
1069 chữ