Hiếm khi nào trên hàng lông mày tự phụ lạnh nhạt của "Tiềm Mang" lại lộ ra chút nghi ngờ, nhưng sự nghi ngờ này thoáng qua liền biến mất, chẳng mấy chốc đã khôi phục sự bình tĩnh.
Ngay sau đó, hắn ta lại thấy tên nhân tộc kia còn dắt theo mấy bóng dáng, bàn tay không ôm Tự Hàn Ung đang lôi kéo tay trưởng nữ "Yểu Du", sau "Yểu Du" là hai tên tiểu bối "Thi Thấm", "Hi Ngao" mà hắn ta cũng rất quen thuộc...
Du Nhi cũng tới năm tháng "Tương lai"...
"Tiềm Mang" khẽ gật đầu, lập tức hiểu ra tên nhân tộc kia là "người dẫn đường".
Hàn Ung cần đối phương dẫn đường, mới có thể tiến vào "Tương lai" như hắn ta hiện tại! Bây giờ tên nhân tộc kia đã mất đi giá trị, chắc hẳn Hàn Ung sẽ lập tức ra tay giải quyết đối phương Trong lúc đang suy nghĩ, "Tiềm Mang" lại thấy tên nhân tộc huyền bào kia tùy ý liếc nhìn xung quanh lại nhìn về phía Tự Hàn Ung trong ngực, chợt bàn tay đang ôm Tự Hàn Ung bắt đầu không an phận di chuyển... Toàn bộ quá trình tùy ý làm bậy, không chút kiêng dè.
Tự Hàn Ung chỉ hơi thở dốc lại không phản kháng chút nào, dường như mối quan hệ với tên nhân tộc kia cũng không tệ...
Cùng lúc đó, tên nhân tộc kia vừa ôm Tự Hàn Ung, ánh mắt vừa rơi vào trên người "Hi Ngao", bước chân của hắn di chuyển một vòng tròn, tới gần từ sau lưng "Hi Ngao"...
Nhìn tình cảnh này, trong đôi mắt vàng ròng của "Tiềm Mang" lập tức lộ ra vẻ vô cùng tức giận!
Nhưng chỉ trong nháy mắt hắn ta đã khôi phục bình tĩnh, dường như chưa từng xảy ra điều gì.
Chỉ là đoạt thể đoạt nữ đã muốn làm loạn đạo tâm của hắn ta...
Bốn vị kia cũng quá khinh thường hắn ta!
Nghĩ tới đây, "Tiềm Mang" chậm rãi nâng bàn tay trắng nõn thon dài lên, trực tiếp cách không vỗ xuống tên nhân tộc kia!
Thanh Thuyên giới thiên.
Hà Cử môn.
Ánh sáng trắng rào rạt, long trọng vô song.
Trong hư không từng đóa thiên hoa nở rộ, tiếng đại đạo trường ngâm không dứt, hương thơm xông vào mũi, hà thải ngũ sắc rực rỡ tranh nhau phát sáng, vây quanh ánh sáng trắng hóa thành đường hành lang đẹp sáng lạ thường.
Lúc này, Bùi Lăng đã vây quanh sau lưng "Hi Ngao", đôi mắt Giao Long nữ tiên nhắm nghiền, lông mày và lông mi đen nhánh như cùng một màu với váy màu mực, càng làm nổi bật băng cơ ngọc cốt, sắc mậu sen nở. Dáng vẻ của nàng thướt tha, trong lúc đi lại tuy không có vẻ nũng nịu lại tự nhiên thướt tha, lượn lờ như liễu.
Nhìn qua bóng lưng mê người như gió xuân thổi hoa sen trong hồ lắc lư, Bùi Lăng đang muốn hành động chợt thấy không đúng.
"Thanh Thuyên giới thiên" cực kỳ hung hiểm, liên quan đến việc mình thành Tôn nói từng bước sát cơ cũng không đủ, bước vào phương giới thiên này nên vô cùng cẩn thận, cố gắng đạt tới vững vàng, hành động vừa rồi của mình cực kỳ không bình thường Là tiên chức "Dục vọng"!
Là ai ra tay với hắn? !
Trong lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, tiếng đại đạo im bặt mà dừng, thiên hoa biến mất, hà thải ngũ sắc như nhận lấy sự sợ hãi cực lớn gì đó, trong nháy mắt vặn vẹo tán đi, ánh sáng trắng mênh mông cũng nhanh chóng suy yếu... Trên bầu trời thanh quang mông lung đột nhiên hiện ra một cái long trảo vàng ròng to lớn! Long trảo vô cùng to lớn, chỉ một thoáng chặn thanh quang trong vắt như ở khắp mọi nơi của "Thanh Thuyên giới thiên", bóng đen nặng nề cuồn cuộn bao phủ xuống như sóng ngầm mãnh liệt, rít gào tới từ biển mây trùng điệp nơi xa, nhanh chóng thôn phệ toàn bộ mây dã bao la, trong chớp mắt đã hoàn toàn bao phủ biển mây rộng lớn bên trong Hà Cử môn!
Vòng xoáy ngũ sắc lơ lửng giữa không trung run rẩy kịch liệt, dường như tùy thời tùy chỗ đều bị một trảo này phá hủy!
Bùi Lăng lập tức dừng bước, trong nháy mắt Tự Hàn Ung mở hai mắt ra, trong đôi mắt màu lam đột nhiên hiện ra ánh sáng, đạo vận mênh mông, uy nghi nghiêm nghị bắn ra từ trong cơ thể nàng.
Khí tức hai vị Tiên Vương sôi trào mãnh liệt, không có chút thu liễm nào đụng thẳng vào nhau, lập tức bộc phát!
Oanh! !
Trong tiếng nổ lớn chấn trời động đất, Hà Cử môn vặn vẹo kịch liệt, ngàn vạn khe hở trong hà thải chầm chậm khôi phục.
Biển mây rộng rãi mênh mông vô bờ xung quanh chôn vùi từng khúc, lộ ra từng mảng lớn hư vô loang lổ. Mây mù bay vút lên, không gian chấn động.
Trong giây lát, mây tản rút đi hiện ra bóng dáng Bùi Lăng, hắn đứng tại chỗ lông tóc không hư hại, biển mây bằng phẳng chỉnh tề như gạch đá lát đã không còn sót lại chút gì, chỉ có dưới chân hắn còn giữ lại một đoàn mây mù tuyết trắng, hoàn hảo không tỳ vết.
Làn váy dài của Tự Hàn Ung chậm rãi hạ xuống, châu trâm phía trên búi tóc cao nhẹ lay động, chiết xạ ra ánh sáng như sao lạnh, chiếu rọi đôi mắt màu lam như biển của nàng thâm trầm khó lường.
Nàng ôm "Yểu Nguyệt", tiểu công chúa ngọc tuyết đáng yêu mở mắt ra, lúc nhìn quanh tràn đầy ngây thơ, lại không khóc nỉ non như có ý tò mò.
"Yểu Du", "Thi Thấm" và "Hi Ngao" thì bị một luồng sóng mềm mại quấn quanh, nhắm mắt đi theo Tự Hàn Ung, xuất hiện trong hư không cách đó không xa.
Lúc này, Tự Hàn Ung cau hàng lông mày kẻ đen, mắt màu lam sáng tắt như đang nghi ngờ điều gì đó. "Yểu Du", "Thi Thấm" và "Hi Ngao" đều mở hai mắt ra, lúc đưa mắt nhìn quanh trên mặt đều là vẻ mờ mịt, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
1089 chữ