Nghe vậy, một tu sĩ áo bào xám chậm rãi gật đầu cũng thở dài: "Nếu lúc trước nghe theo lời Thánh tháp chủ động tàn sát năm phần sinh linh phương thế giới này, có thể giải quyết dễ dàng trận Luân Hồi đại kiếp này "Cho dù cũng không thể để chúng sinh tránh khỏi tiêu vong, nhưng chúng ta ra tay có thể khiến bọn họ chết đi trong chớp mắt, không có chút đau đớn nào"
"Những già trẻ bệnh yếu kia cũng không cần cách biệt âm dương với người nhà, đều có thể cùng nhau lên đường"
"Dù bây giờ chúng sinh còn sống, lại phải chịu trận Luân Hồi đại kiếp này, tiếp nhận cốt nhục tách rời, thê ly tử tán, sinh tử xa xăm...
"Ngụy đạo luôn mồm làm việc thiện, thật ra giết người tru tâm, không có chút thương yêu nào với thiên địa, với chúng sinh!"
"Đạo lý giả nhân giả nghĩa cũng dám nói ra!"
Rất nhiều tu sĩ áo bào xám đều khẽ than thở một tiếng, Đại Phù Đồ nói: "Mặc dù ngụy đạo dụng tâm ác độc, Thánh tháp lại không thể trong lòng không có thiên địa.
"Bắt đầu từ hôm nay điều động đệ tử cứu thế."
"Tránh cho tiếng khóc nỉ non vang vọng khắp nơi.."
Còn chưa nói hết lời, huyết nguyệt giữa không trung thành hình, đỏ hồng hạ xuống, tất cả chuông đồng phía trên cự tháp cùng nhau vang lên, vù vù như nước thủy triều!
Đám người Đại Phù Đồ hơi thay đổi sắc mặt, dưới lòng đất, sau cửa lớn mờ tối nguy nga đột nhiên mở ra từng đôi mắt cùng nhau nhìn về phía chỗ sâu nhất.
Một bức tranh to lớn đang xuất hiện từng chút một ở trong bóng tối.
Phía trên đỉnh núi đóng băng hiểm trở, có áo bào tàn tạ quay lưng về phía đám người, ngồi trên mặt đất như quan sát biển mây mênh mông.
Lúc này, dưới biển mây có một vòng ánh sáng rực rỡ sáng lên.
Mặt trời huy hoàng rực rỡ từ từ dâng lên, trong chớp nhuộm hết toàn bộ biển mây.
Chẳng mấy chốc, mặt trời nhảy ra biển mây, chiếu sáng bóng lưng áo bào tàn tạ kia cùng toàn bộ đỉnh núi.
Cùng lúc đó, địa vực Luân Hồi tháp rộng lớn đều bị ánh mặt trời mênh mông gột rửa, ánh sáng huyết nguyệt lập tức biến mất, tất cả đám người Luân Hồi tháp bị ăn mòn đều khôi phục như thường.
Ngay lúc này, Vô Thủy sơn trang.
Kiến trúc hỗn loạn, ngổn ngang lộn xộn.
Từng tu sĩ trang phục khác nhau tuỳ tiện ra vào, rất tùy ý trò chuyện với nhau: "Không phải năm vạn dặm phía tây nam tông môn có một tòa thành trì sao?"
"Mấy ngày trước, nơi ta đi ngang qua cũng đã hóa thành một phương 'Quỷ dị"
"Chúng ta tiến vào huyễn cảnh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải sự biến hóa... Thú vị như này!"
"Thật sao?" Đồng bạn của hắn ta không thèm để ý nói, "Phương huyễn cảnh này rất vững chắc, nhất là lân cận biệt uyển ít có biến thiên"
"Tiêu tiên vương lại có thể có cơ duyên này, chúc mừng chúc mừng!"
"Ha ha ha, đúng vậy!" Tu sĩ họ Tiêu kia khẽ cười nói, "Nghe nói gần đây loại biến hóa này rất nhiều, nếu chư vị tiên hữu có hứng thú, không ngại cũng thường xuyên đi ra ngoài một hai, biết đâu cũng có thể gặp được cơ hội rèn luyện đạo tâm này"
"Mặc dù như thế nhưng bản tiên yêu thích yên tĩnh không thích đi lại" Đồng bạn của hắn ta lắc đầu, nói, "Vẫn nên ở lại biệt uyển mấy trăm năm rồi nói sau"
"Bản tiên lại rất thích đi lại, muốn ra ngoài đi một chút... Hả? Các ngươi xem, có phải ánh trăng này hơi không đúng không?"
Lúc đang nói chuyện, đám người chú ý tới ánh bạc vẩy xuống đầy đất lại hóa thành huyết sắc, đều theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía trăng tròn trên không trung, "Đây là... Huyết nguyệt?"
Tất cả tu sĩ đều nghĩ đến: Chẳng lẽ phương huyễn cảnh này sẽ có biến hóa lớn?
Suy nghĩ chưa dứt, một luồng lạnh lẽo, hỗn loạn, tà ác cuồn cuồn gào thét đổ xuống, trong tối tăm như triều dâng cắn nuốt toàn bộ bọn họ...
Trong Vô Thủy sơn trang, một tòa thủy tạ trống rỗng không một bóng người, chỉ trơ trọi trưng bày một cái bình nhỏ bùn đỏ kiểu dáng cổ xưa.
Lúc này, trong bình nhỏ bùn đỏ ngàn dặm băng phong, vạn dặm tuyết bay, đỉnh băng san sát như trường kích. Phía trên đỉnh băng cao nhất, tuyết ngược gió, một bức tranh to lớn đột nhiên xuất hiện.
Bức tranh đó màu sắc nhạt nhẽo, bút mực thưa thớt, phần lớn hình ảnh đều chỉ là mây khói hội tụ, vây quanh một bóng lưng thoải mái không bị trói buộc, như hoàn mỹ lại như mâu thuẫn.
Nhưng cẩn thận nhìn lại giữa mây khói xoay tròn như non sông vạn dặm, như ngàn vạn pháp tắc, lại như tư lương vô số... Như thật như ảo không thể nắm bắt.
Hiện tại trong bức tranh mây mở sương tan, có mặt trời chầm chậm dâng lên từ dưới mây, chiếu sáng toàn bộ thế giới nhỏ trời băng đất tuyết.
Trong nháy mắt, ánh nắng cuồn cuộn bao phủ toàn bộ nơi nằm dưới sự quản lý của Vô Thủy sơn trang, xua tan tất cả lạnh lẽo ăn mòn!
Cùng lúc đó, Hàn Ảm Kiếm tông.
Bên cạnh sơn môn như trường kiếm treo cao, có bảng vàng to lớn trống rỗng xuất hiện, chìm chìm nổi nổi.
Hiện tại, từng hàng vân triện như thác nước thật nhanh vẽ qua mặt bảng: ".. Bái Kiếm thành cách tông môn mười vạn dặm hướng tây bắc mới thêm sáu nơi 'Quỷ dị, ba khu đã xác minh quy tắc sơ bộ, giới hạn tu sĩ Kết Đan trở lên vào trong.."
"Chú Kiếm thành cách tông môn ba vạn dặm hướng tây nam mới thêm ba khu 'Quỷ dị, người dò xét toàn quân bị diệt, tu vi cao nhất là Nguyên Anh.
1103 chữ