Phía trên thềm son, Nhân Vương cổn miện đầy đủ, yên tĩnh ngồi đó, nhận lấy sự triều bái của rất nhiều nhân thần.
Vương huyết vạn tộc, con cháu quý tộc cũng bị trường kích áp chế, không cam lòng dập đầu...
Nhìn tình cảnh này, trong lòng Bùi Lăng rõ ràng, trước đó Chung Quỳ Liệt là Nhân Vương, nhưng bây giờ đã tiếp nhận vạn tộc triều bái là Vương của người sống!
Cuối cùng vị tiền bối này đã chuẩn bị thành Vương.
Bước kế tiếp, nhân tộc sẽ tiến đánh U Minh!
Lưu Lam hoàng triều hậu thế vẫn coi yêu tộc, dị tộc quy thuận là con dân hoàng triều... Chắc hẳn đã bắt đầu từ lúc này!
Năm tháng như mây khói như một thoáng hoảng hốt xuất hiện trước mặt Bùi Lăng, đại quân nhân tộc như nước chảy tràn vào U Minh Ánh sáng vô số thuật pháp, thần thông, pháp bảo như mặt trời huy hoàng, chiếu sáng U Đô tối tăm từ xưa tới nay...
Chẳng mấy chốc, nhịp đập thời gian lại một lần nữa xuất hiện đứt gãy. Trong giây lát Bùi Lăng đã thấy nhân tộc khải hoàn hồi triều từ U Minh.
Mười một vị tiên tổ nhân tộc đi, mười vị tiên tổ nhân tộc về.
Đại quân nhân tộc theo bọn họ thảo phạt U Minh mười không còn một.
Trong máu tươi loang lổ, toàn bộ tộc quần như lưỡi đao mới tôi ra lò, lại bắn ra tia sáng rét lạnh như cắt chém vạn vật.
Nhân Vương dáng vẻ hiên ngang, khí tức mênh mông rộng lớn, đã thành Tiên Vương...
Sau đó chỉnh đốn một chút, lần này lít nha lít nhít binh khí chỉ về hướng của vòng huyết nguyệt quỷ dị yêu diễm kia.
Lúc biển mây rung chuyển, mênh mông uốn lượn, năm tháng xuất hiện đứt gãy lần thứ ba.
Lúc Bùi Lăng lấy lại tinh thần đã thấy nhân tộc đạp trên dòng máu cuồn cuộn, chuyển xuống chín cột trụ thuần trắng và một chiếc quan tài huyết sắc bị phong cấm trùng điệp từ trên huyết nguyệt.
Lúc này mười vị tiên tổ nhân tộc chỉ còn lại chín vị.
Những nhân tộc đi theo các vị tổ tiên chinh chiến sớm nhất đã toàn quân bị diệt.
Trong đại quân càng ngày càng nhiều khuôn mặt còn mang theo vẻ ngây thơ thoáng qua, bàn tay còn chưa che kín vết tích gian nan vất vả nắm chặt từng chuôi binh khí tràn đầy ý chém giết, sát khí ngút trời...
Quan sát mặt đất, hồng hoang to như vậy cũng ít đi hơn phân nửa...
Sau đó, chín vị tổ sư tiến đánh Phù Tang, "Hàn Ảm" một kiếm như điện, cách hơn vạn dặm kiếm trảm Phù Tang, xé ra Cam Uyên cuồn cuộn!
Mười vòng mặt trời huy hoàng treo trên bầu trời lại không có chỗ dựa vào.
Chín vị tổ sư thi triển thủ đoạn, tự mình cướp lấy một vòng mặt trời đường hoàng luyện vào khí số nhân tộc, chỉ để lại một mặt trời chiếu rọi vạn vật.
Vạn tộc còn sót lại vô cùng hoảng sợ, không từ thủ đoạn trốn về phía Ngu Uyên.
Ngu Uyên mênh mông, tà ý bốc hơi.
Tầm Mộc đứng sừng sững trong vực sâu to lớn, không ngừng thu thập từng phần tiên chức, "Bản nguyên" do vạn tộc dâng đến đây, cũng bắt đầu chuẩn bị thành Vương.
Nhưng không đợi hắn ta chuẩn bị kỹ càng, chín vị tổ sư nhân tộc đã giáng lâm!
Tầm Mộc thành Vương thất bại bị trọng thương, nếu không phải thần mộc sinh cơ cuồn cuộn, gần như là tình thế ngàn cân treo sợi tóc...
Từ đó càn khôn tươi sáng, ngoại trừ nhân tộc không còn bất kỳ tiếng động lạ gì.
Từng thôn xóm loại bỏ trận pháp che giấu, lần đầu tiên trong đời thoải mái cất bước dưới ánh mặt trời rải xuống ánh sáng tốt đẹp.
Đồng cỏ phì nhiêu ngàn dặm dần bị cỏ cây tùy ý sinh sôi, dòng sông sơn nhạc hóa thành ruộng tốt bờ ruộng cắt chém chỉnh tề, có tốp năm tốp ba thôn trấn rải tác, khói bếp lượn lờ dâng lên...
Bình thản và yên tĩnh dần xuất hiện trên mặt đất trải rộng dòng máu và xương trắng năm đó.
"Vô Thủy sơn trang"
"Cửu Nghi sơn", "Thiên Sinh giáo", "Hàn Ảm Kiếm tông"
"Luân Hồi tháp", "Tố Chân Thiên"
"Trọng Minh tông"
"Yến Tê thành", "Lưu Lam hoàng triều"... Như được xây dựng trong vòng một đêm.
Không lâu sau chín vị tổ sư khai phái lại lần lượt không biết tung tích...
Năm tháng lưu chuyển, chín tông nhanh chóng lớn mạnh.
Bởi vì lý niệm khác biệt dần phân ra hai đạo chính ma, nhưng mỗi một tông môn đều như vòng mặt trời bị tổ sư khai phái của bọn họ luyện hóa vào năm đó, lừng lẫy sáng chói, ánh sáng ngàn vạn, treo cao trên trời. Chín môn phái lớn đã là trông coi, cũng là che chở cả vùng, bảo vệ nhân tộc vượt trội vạn tộc, trở thành tộc quần chí tôn một phương thế giới...
Bàn Nhai giới.
Màn đêm buông xuống, trăng sáng như tơ.
Ánh trăng sương sắc bày ra cả vùng, ấm áp oánh nhuận.
Vĩnh Dạ hoang mạc.
Trong bóng tối như thực chất tiếng xột xoạt liên miên. Trong mờ tối, chín cột trụ trắng to lớn che trời, xiềng xích thiên kiếp phẩm chất không đồng nhất như dây leo tàn phá bừa bãi trong rừng rậm từ thời hồng hoang, xen lẫn quấn vặn, dọc theo cột trụ trắng cuồn cuộn xuống, quấn lấy quan tài huyết sắc.
Lít nha lít nhít thủ đoạn phong cấm chồng chất phía trên quan tài, như muốn trấn áp sự tồn tại trong quan tài đến vĩnh hằng. Nhưng cẩn thận nhìn lại, nắp quan tài lại khẽ nghiêng lộ ra một khe hở nhỏ xíu.
Bóng tối ào ạt như thủy triều chảy ra từ trong khe hở.
Bỗng nhiên, trên bầu trời có tiếng sấm mãnh liệt, tím xanh đan xen ngang trời, nhanh chóng chiếu sáng cả phương thiên địa này trong thời gian ngắn ngủi.
Ầm ầm...
Lôi đình chợt vang, đất cát chấn động rì rào như đánh thức sự tồn tại trong quan tài.
1104 chữ