Trong ván cờ [Thanh Khâu luận đạo] kia, hắn cũng không phải thông qua việc leo lên Kiến Mộc để phá giải, mà là luận đạo chân chính luận thắng ván cờ!
Lời nói của Tự Hàn Ung thật sự không sai!
Lúc này, Tự Hàn Ung lại nói tiếp: "Pháp tắc 'Thời gian là chìa khoá tiến vào tất cả ván cờ"
"Trên người phu quân đã có pháp tắc 'Thời gian, mặc kệ có phải là Tiên Vương hay không, chỉ cần đi theo phu quân đều có thể thuận lợi tiến vào ván cờ!"
"Đáng tiếc.." Nói đến đây, Long Hậu khe khẽ thở dài.
"Biểu tượng" của nàng trong đoạn năm tháng này đã bị "Kim" xóa đi.
Mặc dù hiện tại có thể theo Bùi Lăng đi đến năm tháng "Tương lai", nhưng thiếu thốn "Biểu tượng" ở đoạn năm tháng này...
Nàng bỏ lỡ một cơ hội thành Tôn!
Nhưng điều này cũng bình thường.
Bốn vị kia đã phong tỏa tất cả con đường thành Tôn, cho dù ngẫu nhiên xuất hiện một cơ hội, đám Tiên Vương bọn họ cũng sẽ vì đủ loại ngoài ý muốn bỏ lỡ thời cơ...
Nghe vậy, Bùi Lăng lập tức lấy lại tinh thần, truyền âm hỏi: "Đáng tiếc cái gì?"
Tự Hàn Ung khẽ lắc đầu, nói: "Không có gì"
"Đúng rồi, trước khi đến, phu quân từng nói biết vị trí của tổng cộng ba ván cờ phi thăng dang dở"
"Nhưng lại không biết hai nơi khác ở chỗ nào?"
Bùi Lăng lập tức nói: "Còn có hai nơi, một nơi là [Man Hoang lũ lụt] ở Di Vọng trạch phía đông Kiến Mộc;"
"Một nơi là [Huyết nguyệt chi biến], ở trong Thái Thệ cốc phía đông bắc Kiến Mộc Lúc này Tự Hàn Ung nói: "Phu quân có pháp tắc 'Thời gian, vậy chúng ta cũng có thể tiến vào hai ván cờ này "Đã có nhiều lựa chọn như vậy, vậy lại đi (Man Hoang lũ lụt) và (Huyết nguyệt chi biến] nhìn xem"
"I Mười mặt trời bắt đầu] này có 'Nhân quả quá nặng với phu quân!"
"Tốt nhất phu quân đừng tiến vào!"
"Mặc dù phu quân đã từng phá giải một ván cờ, còn chiếm được pháp tắc 'Thời gian, nhưng ván cờ khác biệt tồn tại nguy hiểm khác biệt.
"Hiện tại đã tới mức độ này, không cần thiết đi mạo hiểm nữa"
"Nhân quả" quá nặng...
Mệnh của hắn nhận mười mặt trời, lại có tiên chức "Ban ngày" và [Mười mặt trời bắt đầu], quả thật có "Nhân quả" rất lớn...
Nghĩ tới đây, Bùi Lăng lập tức đáp: "Được!"
Nói xong, hắn hơi chớp mắt, hoàn cảnh quanh mình lập tức biến hóa.
Vốn dòng nước lững lờ, con suối mát lạnh, chớp mắt đã khô kiệt chỉ thấy cát vàng rì rào, cát bay đá chạy, giữa thiên địa một mảnh hoang vu, trong tầm mắt không có một ngọn cỏ, không có chút sinh cơ nào.
Cùng lúc đó, cảnh tượng trước mắt Tự Hàn Ung, "Yểu Du", "Hi Ngao", "Thi Thấm" cũng thay đổi.
Linh khí tràn trề, con suối dòng nước róc rách lập tức khô cạn, chỉ để lại vết tích mơ hồ, thể hiện rõ đã từng tồn tại.
Cửa vào ván cờ đóng lại, Bùi Lăng lập tức truyền âm nói: "Có lẽ [Man Hoang lũ lụt] có 'Nhân quả rất lớn với Long tộc.
"Không bằng trực tiếp đi đến [Huyết nguyệt chi biến Tự Hàn Ung nghe vậy lại lập tức lắc đầu: "Không!"
"Đi [Man Hoang lũ lụt] trước."
"Cho dù ván cờ này có 'Nhân quả với Long tộc lớn hơn, bản cung là Hậu của Long tộc, lấy quyền lực và thực lực của bản cung hoàn toàn không cần lo lắng điều ngoài ý muốn gì"
"Sở dĩ không cho phu quân tiến vào [Mười mặt trời bắt đầu], là vì mười mặt trời có quan hệ mật thiết với Kim Ô tộc.
"Phu quân vào ván cờ như vậy, có khả năng sẽ dẫn tới Kim Ô hoàng của Kim Ô tộc!"
Kim Ô hoàng...
Bùi Lăng híp mắt, trên người hắn có biểu tượng "Hắc dạ".
Chỉ cần Tiên Vương Kim Ô tộc phát hiện hắn, tuyệt đối không có khả năng buông tha!
Lần trước leo lên Kiến Mộc, người mà hắn gặp cũng không phải là Kim Ô hoàng, mà là một vị Tiên Vương khác của Kim Ô tộc, chỉ vừa đối mặt đã sinh ra tham niệm.
Về sau, là "Vô Thủy" tổ sư chặn đường vị Kim Ô tiên vương kia cho hắn.
Trước đây Tự Hàn Ung từng nói, thực lực của Kim Ô hoàng tương đương với Long Vương, thực lực của Long Vương còn cao hơn Long Hậu!
Long Hậu đã là giới chủ chấp chưởng hai đại giới thiên, so sánh ra thực lực của Kim Ô hoàng...
Chỉ cần gặp được, chắc chắn phải chết!
Nghĩ đến đây, Bùi Lăng lập tức gật đầu nói: "Được, vậy đi [Man Hoang lũ lụt] trước"
Tự Hàn Ung khẽ gật đầu: "Đi!"
Tiếng nói vừa dứt tất cả bóng dáng lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Hồng hoang.
Phía đông Kiến Mộc.
Di Vọng trạch.
Đây là một địa vực lõm vào rộng lớn, lúc này vết nứt ngổn ngang lộn xộn trải rộng cả vùng.
Cây rong chết héo, tảo rêu, tôm cá... Giãy dụa ở giữa đất cát mấp mô, khí tức tĩnh mịch tràn ngập lại vẫn có thể nhìn trộm ra cảnh tượng cây rong um tùm lúc trước.
Cơn gió dài mênh mông thổi qua, có bão cát lên xuống như màn tơ bay vút lên.
Bỗng nhiên, mấy bóng dáng lặng yên xuất hiện, chính là đám người Bùi Lăng.
Liếc mắt nhìn quanh, Bùi Lăng lập tức nói: "Nơi này là ván cờ phi thăng dang dở, vị trí của [Man Hoang lũ lụt) "
Tự Hàn Ung khẽ gật đầu nhưng không để mọi người tách ra tìm kiếm manh mối như vừa rồi, mà nói với Bùi Lăng: "Ta chờ ở chỗ này, sau khi phu quân tìm ra lối vào có thể lập tức thông báo cho chúng ta Bùi Lăng gật đầu: "Được!"
Nói xong, hắn trực tiếp nhanh chân bước về phía trước.
1102 chữ