Nhìn qua vết tích thôn xóm gần như hoàn toàn biến mất ở phía trước, Bùi Lăng khẽ gật đầu, nơi này là địa điểm của ván cờ [Mười mặt trời bắt đầu) !
Hiện tại mệnh của hắn có mười mặt trời, có tiên chức "Ban ngày", trong ba ván cờ dang dở thì ván cờ [Mười mặt trời bắt đầu] này dễ dàng nhất với hắn.
Bởi vậy, lúc chọn lựa đã chọn lựa [Mười mặt trời bắt đầu] đầu tiên.
Trong lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Bùi Lăng mở miệng nói: "Thôn hoang vắng phía trước chính là vị trí của ván cờ phi thăng dang dở, (Mười mặt trời bắt đầu)"
"Hiện tại chúng ta tiến vào thôn xóm, xem có thể phát động ván cờ hay không.
(Mười mặt trời bắt đầu] này giống với [Thanh Khâu luận đạo], đều là một ván cờ phi thăng dang dở.
Chỉ có điều, trận ván cờ [Thanh Khâu luận đạo] kia, lúc ấy hắn chỉ được Cửu Vĩ Hồ tộc mời đến, lúc vào ở Thanh Khâu đã vô thức tiến vào ván cờ.
Còn [Mười mặt trời bắt đầu] này...
Lúc ấy hắn từng hỏi "Trì Yểu" cách tiến vào ván cờ phi thăng dang dở, nhưng "Trì Yểu" đi vào ván cờ từ Phù Sinh cảnh, lại hoàn toàn không biết tiến vào ván cờ từ hồng hoang như thế nào.
Ở trên đường đến đây, hắn cũng nghe ngóng vấn đề này từ Tự Hàn Ung.
Ý của Tự Hàn Ung là đến hiện trường nhìn thấy ván cờ, mới có thể tiến hành thôi diễn...
Lúc này, Tự Hàn Ung khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: "Vào xem trước!"
Tiếng nói vừa dứt, tất cả bóng dáng lập tức biến mất, toàn bộ trực tiếp xuất hiện trong thôn hoang vắng.
Ngay sau đó, mấy đạo thần niệm cường đại kinh khủng đồng thời bao phủ toàn bộ di chỉ thôn xóm, lục soát từng khúc.
Trong giây lát lục soát hoàn tất, lại không có bất kỳ điều khác thường gì.
Tự Hàn Ung không hề thấy ngạc nhiên với điều này, từ tốn nói: "Việc này liên quan đến Phù Sinh kỳ cục, thần niệm của chúng ta chưa chắc có thể nhìn thấy điều chân thực.
"Tiếp theo tốt nhất chia ra dò xét"
"Nhưng dù là ai có phát hiện, cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, phải lập tức truyền âm cho bản cung!"
Nghe vậy, "Yểu Du", "Hi Ngao", "Thi Thấm" lập tức cung kính đáp: "Vâng!"
Bùi Lăng cũng khẽ gật đầu.
Lập tức, tất cả bóng dáng chạy tới các phương hướng khác nhau.
Bên cạnh bức tường thấp chỉ còn lại nền móng, huyền bào nhẹ lay, hiện ra bóng dáng Bùi Lăng.
Nền móng của bức tường này tiêu tán ra linh khí nhàn nhạt, lại là lúc trước xây dựng thêm vào một chút linh tài, trên nền móng có mấy chữ vân triện không trọn vẹn, vì vậy mới có thể tồn tại đến nay.
Ở gần đó, vốn nên có vết tích phòng ốc lại đã hoàn toàn biến mất theo thời gian, chỉ có cát vàng mênh mông như thời gian bao phủ vạn vật.
Bùi Lăng chậm rãi bước đi, mắt sáng như đuốc đã thấy rõ tất cả chi tiết xung quanh, tìm kiếm bất kỳ manh mối gì có khả năng tồn tại.
Chẳng mấy chốc, hắn đi vòng qua một mô đất nho nhỏ, thấy được một cái hố nông.
Trong cái hố đều là đất cát, chỉ có điều đất cát nơi đây khác với nơi khác là kích cỡ lớn nhỏ không đều, điều giống là đều bóng loáng mượt mà như đã trải qua dòng nước dài dằng dặc cọ rửa và rèn luyện...
Đi đến nơi này, Bùi Lăng lập tức dừng chân.
"Trì Yểu" từng nói, trong thôn này có một con suối đặc biệt.
Cho dù mười mặt trời nhô lên cao đốt diệt sông suối biển hồ, con suối này lại vẫn có thể chậm rãi chảy ra một chút nước suối, duy trì sự tồn tại cho thôn xóm...
Chắc cái hố trước mặt chính là vị trí của con suối kia...
Chỉ tiếc, năm tháng kéo dài, con suối này có thể ngăn cản sóng nhiệt khi mười mặt trời nhô lên cao, lại không chống đỡ được thời gian trôi qua.
Hiện tại chỉ còn sót lại một cái hố không đáng chú ý đã sớm khô kiệt, chỉ có thể từ tình huống đất cát xung quanh nhìn ra một chút vết tích đã từng...
Nghĩ tới đây, Bùi Lăng đưa mắt nhìn quanh không phát hiện bất kỳ điều gì, xoay người bước đến nơi khác.
Nhưng hắn vừa đi ra một bước, bên tai chợt nghe tiếng nước chảy lững lờ!
Bùi Lăng khẽ giật mình, sau khi kịp phản ứng đột nhiên quay đầu, đã thấy vừa rồi con suối còn vô cùng héo úa như muốn biến mất, lại hoạt bát chảy ra nước suối trong veo như thủy tinh.
Nước suối kia tinh khiết tươi mát như không có chút tạp chất nào, tràn đầy sinh cơ bừng bừng đặc biệt của nơi sơn dã, chỉ thoáng nhìn ý thơm ngọt đã đập vào mặt, tràn đầy linh khí nồng nặc.
Khiến sinh linh vừa nhìn xuống đã không nhịn được muốn tiến lên, vốc nước mà uống.
Trong lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, đôi mắt Bùi Lăng đột nhiên vô cùng khô khốc, hắn theo bản năng chớp mí mắt một cái.
Ngay sau đó, lại thấy con suối héo úa như trước, đất cát rì rào, chậm rãi tiêu tán, chẳng biết tiếng nước chảy lững lờ đã biến mất từ lúc nào.
Dòng nước trong veo, linh khí dư thừa vừa rồi như là ảo giác của hắn...
Bùi Lăng nghiêm mặt, hắn đã là Kim Tiên không có khả năng sinh ra ảo giác!
Không do dự chút nào, hắn truyền âm nói: "Đều đến chỗ của ta!"
Tiếng nói vừa dứt, mấy bóng dáng uyển chuyển đã xuất hiện bên cạnh hắn.
Tự Hàn Ung liếc nhìn xung quanh, nhanh chóng hỏi: "Có phát hiện sao?"
Bùi Lăng nhẹ gật đầu, chợt chỉ vào con suối héo úa kia, nói: "Đây là một con suối, vừa rồi vi phu lại thấy có nước suối róc rách chảy ra.
1105 chữ