Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 3159: Ngày sau lại lấy! (3)




Nghe vậy, Trọng Minh tông, Thiên Sinh giáo, Luân Hồi tháp đều không ai phản bác, lẳng lặng chờ đợi Đại Thừa Vô Thủy sơn trang vào ván cờ.

Lúc này, "Mông Di" trực tiếp đi đến bên cạnh bàn cờ, cầm một quân cờ trắng thản nhiên đặt xuống.

Cộc!

Trong tiếng động giòn vang, bóng dáng hắn ta lập tức biến mất không thấy gì nữa.

"Cựu" cũng hạ xuống một quân cờ, ván cờ lại đến lượt phe trắng.

Vô Thủy sơn trang "Hiên Nghiễm" ra khỏi hàng, ánh mắt khinh miệt đảo qua Đại Thừa khác, bước ra một bước đã xuất hiện bên cạnh bàn cờ, hắn ta lấy một quân cờ trắng đặt cuống ván cờ.

Cộc!

Trong chớp mắt cờ trắng hạ xuống, "Hiên Nghiễm" biến mất.

"Cựu" lại hạ cờ.

Cờ đen vào ván cờ, Vô Thủy sơn trang "Thuần Kiền" đã xuất hiện bên cạnh bàn cờ.

Cơn gió dài mênh mông, cành tùng trắng ngần, lá tùng bay xuống, hắn ta tùy ý hạ cờ.

Cũng như vừa rồi, cờ trắng vừa hạ xuống, bóng dáng đã biến mất.

"Cựu" lại đặt xuống một quân cờ đen, Vô Thủy sơn trang "Nguyên Hóa" đi đến bên cạnh bàn cờ, lấy ra một quân cờ trắng, bình tĩnh hạ xuống.

Cạch...

Tiếng hạ cờ còn lượn lờ, "Nguyên Hóa" đã nhạt đi không thấy.

Hồng hoang.

Linh quả to lớn, thung lũng hơi nước dư thừa.

Trong sơn dã có cái bàn đá xanh chạm trổ cổ xưa, "Vị" áo bào trắng như tuyết ngồi một mình cạnh bàn cờ.

Cạch cạch cạch...

Mấy tiếng hạ cờ, bốn người "Mông Di", "Hiên Nghiễm", "Thuần Kiền" và "Nguyên Hóa" lần lượt xuất hiện.

"Vị" chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía bốn người: "Phù sinh nhược mộng, thời gian tự tại!"

Bốn người lập tức lấy lại tinh thần, đứng dậy bước đến lối ra vào sơn cốc.

Trong cốc cỏ cây phồn thịnh, có linh quả rủ xuống, linh hoa như gấm.

Bốn người tay áo bồng bềnh phi độn, tự nhiên nhìn quanh, tùy ý trò chuyện với nhau: "Hiện tại người vào ván cờ, không tính bốn người chúng ta chắc có tổng cộng tám người"

"Hiên Nghiễm" nói: "Bùi tiên đế, Thùy Vũ tiên đế, Túc Cấp tiên đế, Vô La tiên đế và Hồn Nghi tiên đế... Đã chiếm mất năm danh ngạch, ba tiên hạ đẳng còn lại, không biết theo thứ tự là ai?"

"Thuần Kiền" nhẹ phẩy râu dài, cười ha ha: "Huyễn cảnh ván cờ lần này hơi hung hiểm, hơi không cẩn thận sẽ sớm trở về thượng giới. Ba tiên hạ đẳng kia có vận khí không tệ!"

Nghe vậy, "Mông Di" khẽ lắc đầu, nói: "Cũng chưa chắc tất cả đều là vận khí"

"Bùi tiên đế am hiểu dùng nữ tiên hạ đẳng rèn luyện tâm tính.

"Ba tên tiên hạ đẳng sống sót kia, không có gì bất ngờ xảy ra chắc là Tố Chân Thiên Không Mông, Mặc Côi và Xước Dụ "Còn có Thiên Sinh giáo Cư Vũ"

"Là ba trong bốn tên tiên hạ đẳng này!"

"Nguyên Hóa" bình tĩnh nói: "Thiên Sinh giáo Cư Vũ có được âm dương nhị tướng, có thể nam có thể nữ"

"Nàng càng phù hợp với đạo tâm của Bùi tiên đế"

"Tất nhiên là một trong ba tên tiên hạ đẳng sống sót"

"Về phần hai người khác, đoán chừng là Không Mông và Mặc Côi vào ván cờ sớm hơn...

"Hiên Nghiễm" gật đầu nói: "Nhất định là như thế!"

"Sau khi ra ngoài, lập tức tụ hợp cùng Bùi tiên đế"

"Có lẽ còn có thể quan sát tình cảnh Bùi tiên đế rèn luyện tâm tính một chút"

"Thuần Kiền" gật đầu nói: "Rất đúng, rất đúng! Sau khi ra ngoài, lập tức niệm nói tên của Bùi tiên đế."

Vừa nói đến đây, bốn người đã đi tới cửa cốc.

Khác với tất cả Đại Thừa những tông môn khác vào ván cờ trước đó, bốn người căn bản không làm ra bất kỳ phòng ngự gì, cũng không giảm bớt tốc độ, trực tiếp thoải mái chui ra khỏi cửa cốc.

Ngay sau đó, cảnh tượng trước mặt bọn họ đột nhiên thay đổi.

Huyết hải cuồn cuộn, huyết sắc tràn ngập, có bảo tọa treo cao trên trời, bóng người cổn miện ngồi nghiêm chỉnh, khí tức mênh mông đường hoàng.

Xung quanh có rất nhiều người, ý hoàn mỹ tràn đầy lưu chuyển.

Một giọng nói trầm thấp uy nghiêm lập tức vang lên bên tai bốn người: "Tụng tên thật của ta, thăng quan tiến tuóc!"

Rất nhiều nhân tộc xung quanh không do dự chút nào, lập tức khom mình hành lễ với bóng người trên bảo tọa, đồng thanh nói: "Ngô Vương chí thánh chí minh, miệng ngậm thiên hiến, ngôn xuất pháp tùy, tuyên cổ dĩ hàng, bất hủ bất phôi, quân lâm thiên hạ!" Tiếng nói vừa ra, khí tức của bọn họ ầm vang tăng vọt.

Tu sĩ Đại Thừa kỳ trực tiếp bước vào cảnh giới tiên nhân, đã là tiên nhân thì khí tức cũng trở nên càng mạnh hơn.

Nhìn tình cảnh rộng lớn long trọng này, bốn người lại không dự định đi theo niệm nói tên thật Nhân Vương...

Nào có đạo lý Tiên Đế hành lễ với tiên nhân khác?

Nhưng huyễn cảnh trang nghiêm hùng tráng như này, thật sự có chút thú vị...

Đang nghĩ ngợi, một cánh cửa ra vào hiện ra.

Toàn bộ nhân tộc bên cạnh lập tức đằng đằng sát khí chạy vào trong cánh cửa.

Bốn người không do dự, cũng chạy tới theo.

Vừa ra khỏi Huyết Phù Đồ, bọn họ còn chưa kịp quan sát phương huyễn cảnh này, một cơn gió lớn xen lẫn tiếng gào thét rít lên của vô số trùng vụ thổi qua...

Vèo vèo vèo...

Bốn vị Đại Thừa bốn mươi chín kiếp lại không biết đã xảy ra chuyện gì, huyết nhục cả người đã bị cào đến sạch sẽ, chỉ còn lại bốn bộ bạch cốt sáng đến có thể soi gương, hoàn toàn mất đi tất cả khí tức...

U Minh.

Kiếp vân trùng điệp tràn ngập hư vô.

Mưa rào xối xả như thiên hà nổ tung.

Hoàng Tuyền, ào ạt chảy xuôi trên mặt sông, đẩy ra gợn sóng có to có nhỏ, từng vòng đan xen như vô cùng vô tận.

1086 chữ