Tình cảnh này vô cùng mau lẹ như ánh chớp, "Thế Vị" và "Phi Vinh" căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, cái móng vuốt lẫn phiến ngũ thải, chất nhầy đục vàng kia lại rơi xuống đầu "Phi Vinh".
Cạch!
Cũng phát ra một tiếng vang giòn như vừa rồi, "Phi Vinh" như tượng băng đổ sụp, trong nháy mắt hóa thành vô số vụn băng ầm vang tứ tán.
"Phi Vinh" vẫn lạc!
Cùng lúc đó, lưỡi dài đâm xuyên qua thể xác "Tử Tắc" như là côn trùng có cánh dính vào trụ, quấn lấy thể xác "Tử Tắc", trong chớp mắt thu hồi. Một cái miệng lớn mọc đầy răng nanh, cuốn cả lưỡi dài và "Tử Tắc" vào trong bụng!
Cự tích chiếm cứ hư không, hoàn mỹ hòa làm một thể với cảnh vật xung quanh như không khí, chỉ có lúc ăn uống mới có thể thấy được một chút sơ hở, hắn ta mắt dọc lạnh lẽo, khí tức cường đại, rõ ràng là một vị Tiên Quan chưởng đạo!
Trong chốc lát, vừa nãy bốn người còn hoàn hảo không chút tổn hại, trực tiếp vẫn lạc ba vị! Lúc này, cái cự trảo lân phiến ngũ thải kia im hơi lặng tiếng giáng lâm, đập xuống trên đầu "Thế Vị".
Cảm giác lạnh lẽo như rơi vào hầm băng trộn lẫn khí tức tử vong mãnh liệt như sóng to gió lớn, trong nháy mắt bao phủ cả người "Thế Vị".
Nhưng ngay lúc hắn ta cho rằng mình sắp theo đồng bạn gót, vẫn lạc ngay tại đây, một luồng lực lượng cường đại vô song như hồng thủy vỡ đê, ầm vang tràn vào thể xác!
Phốc...
Trong tiếng động trầm đục, cái cự trảo lân phiến ngũ thải kia nắm chặt, máu tươi rò rỉ, dọc theo lợi trảo nhỏ xuống trời cao.
"Thế Vị" lại đã xuất hiện ở chỗ cực kỳ xa xôi, hắn ta thiếu nửa bên thể xác, trong máu thịt thảm không nỡ nhìn có xương cốt trắng đục và nội tạng tím nhạt đón gió rêu rao, bay lả tả như mưa, lại mạo hiểm nhặt về một mạng!
Là vị "Tướng Huyền" tiên tổ (Tẩy Tiên) kia!
Ba người "Tử Tắc", "Phi Vinh" và "Trường Tụy" vẫn lạc, tiên vị và pháp tắc của "Tử Tắc", pháp tắc của "Phi Vinh", pháp tắc của "Trường Tụy"... Cùng ban thưởng quan mà Nhân Vương đưa cho ba người đều tẩy luyện lên người hắn ta trong chớp mắt vừa rồi!
Trong lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, tiên lực trong cơ thể "Thế Vị" phun trào, thương thế trên dưới cả người lập tức rút lui, khôi phục dọc theo vết tích bị thương vừa rồi.
Đây là pháp tắc của Bùi Lăng, "Nghịch".
Cùng lúc đó, hai tên tiên nhân ngoại tộc vừa tập kích bốn người bọn họ đều bị cường giả một phương nhân tộc để mắt tới...
Nơi nào đó trên chiến trường.
"Họa" hóa thân u ảnh, dựa vào tiên thuật, vượt qua khe hở lúc pháp tắc giao phong vỡ vụn, nhanh chóng chạy tới Kiến Mộc.
Nhân tộc đã bắt đầu trảm Kiến Mộc, Bùi Lăng lại không rõ tung tích...
Bàn Nhai giới hậu thế không có Kiến Mộc, trận chiến này nhân tộc tất thắng!
Nhất định phải leo lên Kiến Mộc thành tiên trước khi Kiến Mộc bị trảm!
Mặc dù trên người nó có thủ đoạn Tố Chân Thiên, tạm thời đạt đến cảnh giới tiên nhân nhưng chiến trường rộng lớn như này hỗn loạn không chịu nổi, là trận chiến hồng hoang chân chính!
Tán tiên, chính tiên, Tiên Quan chưởng đạo, liếc nhìn lại đại dương mênh mông vô cực, căn bản đếm không hết!
Chứ đừng nói đến nó chỉ là tiên nhân tạm thời, ngay cả tiên nhân chân chính cũng như thuyền con vào biển, bấp bệnh trên chiến trường hiện tại!
Thật không biết vì sao ván cờ lần này vốn nên là đại cát, bây giờ lại hung hiểm như này!
Đang nghĩ ngợi, một giọng nói đột nhiên truyền vào trong tai "Họa": "Họa, Họa, Họa...
Giọng nói này lạnh băng hờ hững rất quen thuộc, "Họa" lập tức kịp phản ứng là giọng của "Vong"!
"Vong" còn chưa vẫn lạc?
Đúng... Pháp tắc của "Vong" là "Tử vong"!
Dù cho ở nơi nguy hiểm như hồng hoang, đối phương cũng không nên tuỳ tiện vẫn lạc như kia.
Nghĩ tới đây, "Họa" đang muốn trả lời, nhưng dù sao vẫn cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Ngay lúc nó sắp há miệng, giọng nói kia đột nhiên bị cắt đứt, dường như sự tồn tại vừa kêu gọi nó đã gặp được địch thủ.
"Họa" đột nhiên tỉnh táo lại, vừa rồi có nhân tộc ra tay với nó!
Nhưng không đợi nó tiếp tục suy nghĩ, một đạo trường thương to lớn như rồng như sấm quét ngang hư không, đột nhiên nện xuống nó!
Thế giới vực ngoại.
Thiên địa ảm đạm, núi đá từng đống không có một ngọn cỏ.
Trong tình cảnh hoang vu thê lương, ánh sáng linh thạch và thiên tài địa bảo chiếu rọi lẫn nhau, chiếu sáng một góc thiên địa.
Tài nguyên khó mà tính toán xếp như núi, chen chúc Bùi Lăng trong đó.
Trong hư không, vẻ mặt Đương Khang ngang ngược, bốn chiếc răng nanh đều rét lạnh như đao, lóe ra vẻ sáng bóng khiếp người: "Đây là vinh hạnh vô thượng của huyết thực các ngươi!"
Tiếng nói vừa dứt, hắn ta đang muốn ra tay, chợt thấy phần bụng đau đớn một hồi, bụng hắn ta vốn vô cùng to béo lại bành trướng thêm nữa.
Trong nháy mắt, bụng Đương Khang tăng vọt, dường như trong chớp mắt bị nhét một ngọn núi nguy nga vào bên trong!
Đau nhức khó có thể chịu được lại xen lẫn một tia vui sướng không nói rõ được, không hiểu sao tràn ngập trong lòng Đương Khang.
Cùng lúc đó, tiên lực, pháp tắc, lực lượng... Trong cơ thể hắn ta như hồng thủy vỡ đê, cuồn cuộn chảy vào trong bụng.
Là tiên chức của nhân tộc này!
Đương Khang lập tức kịp phản ứng, khí tức quanh người ầm vang bộc phát.
1081 chữ