Đương nhiên, sự tồn tại của đối phương không chỉ có "Từ không sinh có" của "Vô Thủy" tổ sư, còn có lực lượng của Phù Sinh kỳ cục.
Ba trận luận đạo kia, nhân tộc thắng, sự tồn tại của đối phương mới trở nên chân thực!
Suy nghĩ hơi xoay chuyển, Bùi Lăng hỏi tiếp: "Hiện tại những Cửu Vĩ Hồ trong Thanh Khâu đều là từ thượng giới xuống?"
Đôi mắt "Tế" sáng như nước, nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, khẽ cười nói: "Có vài người là sát nhập tới từ hạ giới khác, có vài người là di chuyển đến từ giới thiên thượng giới"
"Thế nhưng ta chính là Kim Tiên, là chủ nhân Thanh Khâu"
"Chỉ cần vị Tiên Vương tộc ta kia không hạ giới, tất cả Cửu Vĩ Hồ tộc trong toàn bộ phương thế giới này đều phải nghe lệnh ta!"
"Nhân tộc Bùi Lăng, nếu ngươi coi trọng vị nào trong tộc, có thể trực tiếp nói cho ta biết"
Bùi Lăng lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị, lời lẽ chính nghĩa nói: "Bây giờ ngươi và ta đang đàm luận việc lớn liên quan đến chư thiên vạn giới từ xưa đến nay.
"Liên quan đến khí số thiên địa, đại thế tộc mình, cũng có tiên tổ sắp xếp đan lộ lam lũ, đạo đồ của bản thân chúng ta...
"Tình hình như vậy, sao có thể nói lời này?"
"Huống chi, Bùi mỗ căn bản không phải loại người mà ngươi nghĩ!"
"Bùi Lăng làm người quang minh lỗi lạc, tác phong thanh chính, từ trước đến nay lòng dạ ngay thẳng, không hổ không làm, đây là việc tiếng lành đồn xa!"
"Về sau không cần nhắc lại loại chuyện này!"
Nói đến đây, hắn vội họ một tiếng, ngay sau đó nói, "Việc nơi này đã xong, tiếp theo Bùi mỗ chuẩn bị cáo từ, rời khỏi Thanh Khâu"
"Chỉ có điều, Bùi mỗ mới đến rất xa lạ với con đường Thanh Khâu"
"Không bằng để Phong Nhung, còn có Hồ nữ áo trắng cầm rổ hái hoa hôm đó cùng Hồ nữ thứ nhất, thứ ba, thứ tư đứng sau lưng tiểu muội giả của ngươi lúc mới vào thần điện dẫn đường cho Bùi mỗ, cũng tránh để Bùi mỗ vì không biết đường đi mà làm lỡ việc lớn của nhân tộc ta!"
Hồng hoang.
Thanh Khâu.
Đảo hoang trong hồ, lầu nhỏ.
Năm người "Hồn Nghi", "Không Mông"
"Mặc Côi", "Phục Cùng", "Tử Tắc" đứng phía dưới chính đường, ngoại trừ "Hồn Nghi" đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, vẻ mặt cung kính.
Trên đầu, bóng dáng kia như bị từng tầng sương mù quần quanh, khó nhìn thấy khuôn mặt, vô cùng mâu thuẫn nhưng lại vô cùng hoàn mỹ yên tĩnh ngồi đó.
Trong lư hương mạ vàng có linh hương từ từ bay lên, hơi khói tản khắp cả phòng.
Theo thời gian trôi qua, tàn hương rì rào rơi xuống.
Một lát sau, một đoạn linh hương cuối cùng bị đốt sạch, trong chớp mắt tàn hương rơi xuống khói xanh lưu chuyển, bóng dáng "Vô Thủy" cũng tán đi như mây khói, biến mất không thấy gì nữa.
Phát hiện "Vô Thủy" tổ sư đã rời đi, lúc này "Không Mông", "Mặc Côi", "Phục Cùng", "Tử Tắc" mới chậm rãi ngẩng đầu.
Xuất phát tự sự tôn kính với tiên tổ, từ lúc bắt đầu bốn người vẫn là dáng vẻ phục tùng cụp mắt, chưa từng nhìn thẳng "Vô Thủy" tổ sư.
Lúc này, "Phục Cùng" thản nhiên nói: "Tiên tổ hồng hoang sắp bắt đầu trảm Kiến Mộc!"
"Không Mông", "Mặc Côi" và "Tử Tắc" nghe vậy đều đã gật đầu.
"Tử Tắc" đưa mắt nhìn quanh, trầm giọng nói: "Mặc dù hiện tại chúng ta đã thành tiên, nhưng dù sao nơi này cũng là năm tháng quá khứ"
"Trên thực tế, chúng ta còn trong ván cờ!"
"Nhất định phải trèo lên Kiến Mộc một lần trước khi tiên tổ chặt đứt Kiến Mộc, trở về năm tháng ban đầu của chúng ta!" Trong truyền thừa bí mật thăng tiên của chín tông Bàn Nhai giới, có ba quy tắc liên quan tới leo lên Kiến Mộc. Trong đó đầu thứ hai là mỗi một vị chúng sinh hồng trần chỉ có một cơ hội leo lên Kiến Mộc!
Mặc dù năm người bọn họ đã leo lên Kiến Mộc một lần, nhưng đầu quy tắc này nhằm vào sự tồn tại phàm tục, hiện tại bọn họ đã thành tiên, lại không bị đầu quy tắc này trói buộc.
Có thể tự do leo lên Kiến Mộc, thông qua thân cành gốc thần mộc này đi đến các đại giới thiên!
"Không Mông" trầm ngâm nói: "Năm người chúng ta cộng thêm Bùi Lăng chỉ có tất cả sáu người"
"Có khả năng những người khác còn không biết tiên tổ sẽ trảm Kiến Mộc "Hiện tại Bùi Lăng chưa trở về, chúng ta nhân khoảng thời gian này thông báo với những người vào ván cờ khác, cùng đi tới Kiến Mộc tụ hợp!"
Nghe vậy, "Mặc Côi" lập tức tiếp lời: "Ngoại trừ mấy người chúng ta, ta chỉ biết Hàn Ảm Kiếm tông Cô Miểu và U Tố mộ Họa chưa từng vẫn lạc"
"Cô Miểu đã thành tiên!"
"Về phần Họa, hắn mất tích trong U Minh, không biết cụ thể vị trí"
"Nhưng hắn vốn là quỷ vật"
"Thân ở U Minh, chắc hẳn không có việc gì"
"Phục Cùng" bình tĩnh nói: "Họa nhất định phải đáp lời!"
Vốn dĩ trận chiến hồng hoang vô cùng hung hiểm, lần này leo lên Kiến Mộc chắc chắn cũng nguy hiểm bốn bề!
"Họa" cũng không phải nhân tộc, vừa hay có thể làm người đi đầu, tìm tòi cát hung.
Ngoại trừ cái đó ra, đến lúc đó danh ngạch không đủ...
Lúc này, "Hồn Nghi" cũng mở miệng nói: "Bản để từng gặp hai tiên hạ đẳng, theo thứ tự là Cửu Nghi sơn Thế Vị và Luân Hồi tháp Phi Vinh"
"Phục Cùng" nhẹ gật đầu, sau đó nói: "Cô Miểu, Họa, Thế Vị, Phi Vinh lại thêm chúng ta năm người và Bùi Lăng, tất cả mười người"
"Hiện tại người vào ván cờ có tổng cộng mười một vị "Còn thiếu một vị Nói xong, hắn ta nhìn về phía bốn người khác.
Bốn người đều im lặng không nói, trong chốc lát trong lâu hoàn toàn chìm vào tĩnh mịch, không ai nói chuyện.
1101 chữ