Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 3087: Bù đắp tiên lộ (2)




Toà lầu nhỏ này bày biện trang nhã, đủ loại dụng cụ đều tràn đầy nét cổ xưa, dưới đường có lư hương, trong lư có một trụ linh hương từ từ bay lên, lại chưa đốt sạch.

Sau khi hai người đi vào cửa lớn, Bùi Lăng lập tức trở tay đóng cửa phòng, chợt lấy ra (Lăng Ba Hàn Long Cầm], đặt xuống cái bàn nhỏ cách đó không xa, tán bào ngồi xuống, trực tiếp bắt đầu đánh đàn.

Tiếng đàn như nước chảy, du dương chảy xuôi.

Làn điệu (Thanh Khâu khúc] khiến chúng sinh say mê lặng yên uốn lượn, thấm vào phương thiên địa này. Theo tiếng đàn dập dờn, cảnh tượng xung quanh lặng yên thay đổi.

Tất cả đồ vật càng có vẻ cổ xưa.

Cỏ cây núi đá xung quanh lầu nhỏ lấy tốc độ cực nhanh rút lui, cành lá suy tàn lập tức khôi phục thành mạnh mẽ.

Bên cạnh quảng trường trước lầu, không biết gốc cây hoa ngọc lan bị chôn vùi trong thiên kiếp đã lại duyên dáng yêu kiều từ khi nào, cành lá màu xanh bóng giãn ra như mỹ nhân nhã nhặn.

Năm tháng khẽ động, toàn bộ Thanh Khâu như quay về quá khứ theo khuyết tiên khúc này.

Toàn bộ Thanh Khâu như có tiếng ca êm tai vang lên "Tiên khanh trích thế gian, bất đạo tính dữ danh. "Tằng phàn thương thiên căn, phù túy lãm tinh hà.."

"Bằng tú sáp danh kiếm, nhậm đố phệ lang tiêm.."

"Minh mang du bát cực, vô tượng cảm hi di...

"Vô vật vi ngã ngu, khấu hồ tự cao ca...

"Thanh ca xuy nguyệt minh, phi bội hoàn dao kinh..."

Tiên khúc róc rách như tiếng trời truyền khắp núi non, vang vọng mỗi một góc trong Thanh Khâu.

Trong lúc dây đàn gió mát, Bùi Lăng bị hệ thống điều khiển gảy một lần lại một lần, diệu âm luẩn quẩn không đi, quấn quanh không ngớt.

Long Hậu và hắn ngồi cách cái bàn con, váy màu chàm nhàu kim bày ra đầy đất như đại dương mênh mông chảy xuôi, làm nổi bật dung nhan tuyệt mỹ như biển hoa đang nở rộ trong biển giận sóng to.

Tự Hàn Ung lông mi dài cụp xuống, đôi mắt xanh thẳm bình tĩnh nhìn qua Bùi Lăng, trong mắt có ngàn vạn suy nghĩ.

Vẻ mặt nàng khi thì say mê, khi thì buồn bực, khi thì vui sướng, khi thì ưu sầu... Một cái nhăn mày một nụ cười đều lay động theo tiếng đàn, dần sa vào trong đó, quên mất tất cả.

Mười ngón gảy dây cung, tiếng nhạc lưu chuyển.

Lúc hệ thống điều khiển đàn tấu, Bùi Lăng đột nhiên nhận ra, đầu tiên lộ hiện tại của hắn không chỉ dùng lực lượng của "Yếm Khư" tiên tôn!

Bản vẽ [Lăng Ba Hàn Long Cầm] lấy được từ "Yếm Khư" tiên tôn.

Vật liệu rèn đúc cái tiên đàn này có liên quan với "Cựu"!

Còn [Thanh Khâu khúc] này... Mặc dù là nhân tộc lưu lại, nhưng tên thiếu nữ Cửu Vĩ cố ý hát ra khuyết tiên khúc này lại là ý của "Vị"!

Lúc này, tiếng ca vang vọng toàn bộ Thanh Khâu, là giọng nói của tên thiếu nữ Cửu Vĩ kia!

Trong bốn vị Tiên Tôn, hình như chỉ có "Ly La" tiên tôn không tham gia vào việc này!

Lúc này, cảnh tượng trước mặt Bùi Lăng biến ảo, Kiến Mộc chín sợi dây leo hùng vĩ vặn xoắn ầm vang xuất hiện ở trước mặt hắn.

Hoa lạ cỏ ngọc dính tiên lộ chen chúc hai bên đại đạo Kiến Mộc, chập chờn mời gọi.

Bùi Lăng thấy trong lúc mình bước đi, áo bào lướt qua vô số thiên tài địa bảo, từng tia từng sợi tiên khí thời thời khắc khắc tràn vào trong cơ thể hắn.

Trong lúc hô hấp, cũng có thể cảm nhận được nhục thân và thần hồn phiêu nhiên muốn bay.

Tu vi trong cơ thể còn đang không ngừng tăng trưởng, tiên lực như mầm lá nảy mầm không ngừng lớn mạnh, toàn bộ sinh cơ đi về phía một loại cảnh giới tuyệt diệu huyền minh.

Bộp, bộp, bộp...

Bùi Lăng nhanh chân bước đi, sau khi đi một đoạn đường, phía trước lại truyền đến khí tức u lãnh, ảm đạm, sa đọa...

Khí tức kia ngưng tụ thành sương mù, trong tối tăm mờ mịt tràn đầy sâm nhiên.

Trong sự điều khiển của hệ thống, Bùi Lăng không do dự chút nào đi đến hướng đó.

Chẳng mấy chốc, hắn tiến vào trong khí tức hỗn độn, khí tức u lãnh, ảm đạm, sa đọa... Dày đặc, gào thét rót vào trong cơ thể hắn.

Ngay sau đó, bóng dáng Bùi Lăng biến mất phía trên Kiến Mộc.

Cự mộc lồng lộng yên tĩnh thẳng tắp giữa thiên địa, trên đường lên trời vô cùng hùng vĩ, tất cả nơi mà Bùi Lăng đi ngang qua, dấu vết do "Yếm Khư" tiên tôn lưu lại như bị cái gì đó hấp thu sạch sẽ, không còn vết tích.

Cảnh tượng trước mắt Bùi Lăng biến ảo, lại xuất hiện ở tiểu lâu trên đảo hoang trong Thanh Khâu hồ.

"Tranh... Tranh...

Tiếng đàn mịt mờ, Thanh Khâu mênh mông, tiếng ca kia vẫn còn tiếp tục.

"Vô vật vi ngã ngu, khấu hồ tự cao ca.."

"Thanh ca xuy nguyệt minh, phi bội hoàn dao kinh!"

Ở đối diện hắn, chẳng biết Long Hậu đã chống một cánh tay lên bàn nhỏ từ lúc nào, váy dài trượt xuống lộ ra một nửa cánh tay ngọc khi sương tái tuyết, nàng dùng bàn tay trắng nõn chống cằm, hàng mi như cánh quạt, trong mắt ánh sáng trong trẻo, vẻ mặt mờ mịt đã hoàn toàn say mê trong hàm ý của tiên khúc.

Một khúc đã hết, tiếng ca phiêu đãng trong toàn bộ Thanh Khâu cũng dừng lại theo.

Bùi Lăng bị hệ thống điều khiển không tiếp tục đàn tấu, mà quay đầu nhìn về phía Long Hậu.

Vẻ mặt Tự Hàn Ung hơi hoảng hốt, sau đó lập tức phản ứng lại, nàng thân là Long Hậu Long tộc, ban đêm chung sống một phòng với một phàm nhân, tiên phàm khác biệt, thật sự rất không ổn 1103 chữ