Tông Cạnh quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, run giọng nói: "Vâng...
Vẻ mặt Tự Hàn Ung không có bất kỳ thay đổi nào, giọng điệu bình thản tiếp tục hỏi: "Hiện tại tên nhân tộc kia, ở nơi nào?"
Tông Cạnh lập tức nói: "Đang ở một chỗ hướng tây nam, cách khoảng mười vạn dặm"
"Đúng rồi, ngọn núi vắng kia cách Thanh Khâu rất gần, chỉ có mấy ngàn dặm.
Tự Hàn Ung khẽ gật đầu, buông bát trà xuống, trên khuôn mặt như ngọc lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Nàng vốn tưởng tên hậu bối này bỏ lỡ canh giờ mưa xuống chỉ đơn thuần là thất trách.
Nhưng hiện tại xem ra, chuyện này chưa chắc đã đơn giản như vậy!
Chỉ là một kẻ phàm nhân, sao có thể tấu lên khúc đàn khiến chính tiên đắm chìm?
Nhưng bị một phàm nhân tính kế, hơn nữa đến bây giờ cũng chưa nhận ra vấn đề chân chính...
"Lệ Trạch" luôn khen ngợi tên hậu bối này, quả thật là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, trong ruột toàn là bông rách!
Căn bản không chịu nổi trách nhiệm lớn!
Nếu là trước kia, loại việc nhỏ này đâu cần nàng tự mình hạ giới ra tay?
Việc này còn chưa truyền đến bên tai nàng, sẽ có rất nhiều hậu bối xuất sắc giải quyết triệt để!
Chỉ có điều, vì đoạn thời gian trước có thiên kiếp khiến toàn bộ Long tộc đại thương nguyên khí, long thủ có quá nhiều chỗ trống, đừng nói là nàng, ngay cả phu quân Long Vương cũng loay hoay không có cách phân thân...
Nghĩ tới đây, Tự Hàn Ung quay đầu nhìn về phía tây nam.
Thượng giới còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, không thể lãng phí quá nhiều thời gian ở giới này.
Hiện tại...
Trực tiếp đi tìm tên nhân tộc kia, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết việc này!
Dù tên nhân tộc kia phối hợp hay không!
"Dừng lại ở chỗ này" Tự Hàn Ung thản nhiên phân phó, "Trong vòng một khắc, bản cung sẽ trở về.
Hồng hoang.
Thanh Khâu.
Đồi núi khổng lồ, lá rụng bay múa đầy trời.
Tất cả cự mộc che trời đều không ngừng suy tàn.
Thiên tài địa bảo khó mà tính toán lập tức khô héo thành tro, như khói tản đi.
Rầm rầm... Rầm rầm... Trong chúng nước như mênh mông cuồn cuộn, Thanh Khâu xanh tươi mạnh mẽ vô số năm tháng như đang nhanh chóng đi đến hướng suy vong.
Giữa thiên địa, một cảm giác bị thương thật lớn tràn ngập.
Bỗng nhiên, một bóng hình xinh đẹp uyển chuyển hiện ra từ trong hư không, nàng mặc một bộ cung trang màu chàm dệt kim, tóc dài vàng ròng búi cao, đeo châu ngọc, đôi mắt xanh thẳm như biển, dung quang bức người, không thể nhìn thẳng, lúc nhìn quanh uy áp cuồn cuộn mênh mông, nhét đầy càn khôn.
Tự Hàn Ung đạp không mà đứng, ánh mắt như điện quan sát cả tòa Thanh Khâu. Nhìn qua thiên sơn lá rụng, cảnh tượng vết cháy khắp nơi, vẻ mặt nàng nghiêm túc, dấu vết thiên kiếp!
Giống với tình huống lần trước Long tộc gặp phải, Cửu Vĩ Hồ tộc cũng bị để mắt tới...
Vừa rồi nàng rời khỏi trên lưng long kình, nói sẽ trở về trong vòng một khắc, thật ra thời gian một khắc này là nàng phát hiện Thanh Khâu xảy ra chuyện, cố ý chạy đến điều tra tình huống Thanh Khâu.
Về phần phàm nhân kia... Thời gian ba tức đã đủ! Nghĩ tới đây, Tự Hàn Ung bước ra một bước, trong nháy mắt tiến vào thần miếu Cửu Vĩ Hồ tộc.
Thần miếu vẫn nguy nga, chỉ có điều dây leo rậm rạp bao trùm trên đó đã lặng yên khô héo, đổ sụp, chết đi, hóa thành bụi bặm dày đặc, trong lúc bay lả tả như mưa như tuyết.
Trên hành lang rộng lớn, tất cả sinh cơ như là thuỷ triều xuống tán đi.
Mặc dù giếng này là tiên chức Cửu Vĩ Hồ tộc, ngoại tộc không được đến gần và nhìn trộm cảnh tượng trong giếng, nhưng rất nhiều thiên cương thế này với loại Tiên Vương như nàng, chưa nói tới chuyện khác, chỉ với việc Tiên Vương là chúa tể một giới, toàn bộ quy tắc và trật tự trong phương thế giới này đều do Tiên Vương chấp chưởng.
Dường như cả tòa thần miếu đang không ngừng đi đến tử vong...
Sự ngạt thở khó tả như dòng nước vô hình nhanh chóng tưới tràn.
Bộp, bộp, bộp...
Tự Hàn Ung nhanh chân đi dọc theo hành lang. Chẳng mấy chốc, nàng đi vào một tòa đình viện, ngọc thụ óng ánh sáng long lanh trong đình đã hóa thành một bãi nước vẩn đục, thấm vào lòng đất từng chút một.
Thành giếng vàng ròng khảm bảo cũng ánh sáng ảm đạm, cởi bỏ vẻ ngoài cứng rắn, phủ đầy bụi bặm do cỏ cây chôn vùi biến thành, không còn chút vẻ huy hoàng chói mắt nào nữa. Trong đình xơ xác, vạn vật tung bay, chỉ có giếng cổ vắng vẻ không có bất kỳ thay đổi nào.
Tự Hàn Ung nhìn chằm chằm giếng "Quan Thiên", từ trước đến nay miệng giếng này đều do chủ nhân Thanh Khâu phụ trách trông coi.
Dù hiện tại vẫn còn giếng nhưng thành giếng lại mất hết linh cơ, chắc hẳn tộc trưởng Thanh Khâu thế hệ này cũng đã vẫn lạc trong thiên kiếp.
Toàn bộ Thanh Khâu không có một người sống Tự Hàn Ung đi đến bên giếng dừng lại, cúi đầu nhìn xuống dưới giếng.
Nước giếng như gương phản chiếu cái bóng của nàng, nàng tâm niệm vừa động, cái bóng lập tức mơ hồ, sau khi hơi dập dờn lại hóa thành từng hình ảnh trong chư thiên vạn giới... Chẳng mấy chốc, cảnh tượng mơ hồ trong giếng lại hóa thành cái bóng Tự Hàn Ung.
Sắc mặt Tự Hàn Ung bình tĩnh, trong lòng đã xác định giếng "Quan Thiên" không có bất cứ vấn đề gì. Hiện tại nàng đã đích thân tới phương thế giới này, từ khoảnh khắc đi xuống Kiến Mộc, cũng đã tiếp quản toàn bộ tiên chức và trật tự trong phương thế giới này!
1110 chữ