Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 3076: Vô Thủy cũng không có cuối cùng (3)




Nhìn tình cảnh phía dưới, trong lòng đầu Long tộc này cảm thấy nặng nề, không tốt!

Gặp rắc rối! Trưa hôm nay ba khắc đến cuối giờ Dậu, hắn ta nên cho mưa rơi ở chỗ này, đây là tiên chức của hắn ta! Nhưng ban ngày đi tắt qua một tòa núi vắng, hắn ta không biết đầu óc của mình có bị cửa kẹp hay không, lại bị tiếng đàn của một phàm nhân hấp dẫn, sau đó trực tiếp quanh quẩn không đi trong mây, nghe cả ngày! Hiện tại bỏ lỡ canh giờ cho mưa rơi... Làm trái thiên cương, chắc chắn bị phạt nặng! Nghĩ tới đây, quanh người đầu Long tộc này lóe lên ánh sáng, thể xác khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ, trong nháy mắt hóa thành một thanh niên áo lam sừng rồng thân người, hắn ta vội vàng lấy ra một con ốc biển bảo quang sáng chói, con ốc biển này khắc đầy vẫn triện tinh mịn, tản ra dao động tối nghĩa, chính là một loại thiên tài địa bảo của Thủy tộc, sau khi dùng bí pháp tế luyện có thể liên hệ với thượng giới.

Thanh niên Long tộc áo lam rót vào tiên lực thôi động nó.

Ốc biển lập tức truyền ra tiếng sóng biển mênh mông, đồng thời lít nha lít nhít phù lục sáng lên, thanh niên Long tộc áo lam thấy thế vội vàng mở miệng nói: "Lệ Trạch đại nhân, hôm nay thuộc hạ không cẩn thận bỏ lỡ canh giờ cho mưa xuống."

Nói đến chỗ này, trên mặt hắn ta lộ vẻ lo sợ không yên, không dám nói tiếp, nín thở tập trung nhìn ốc biển trước mặt, chờ đợi cấp trên lên tiếng.

Trong ốc biển im lặng một lát, chợt, một giọng nói xa lạ vang lên từ bên trong: "Lệ Trạch đi Quyến Diễm giới thiên"

"Hiện tại tất cả mưa rơi trong chư thiên vạn giới do bản cung tự mình quản lý" Tiếng nói này gió phong vận vận, tràn ngập uy nghiêm, cho chúng sinh cảm giác hoàn mỹ.

Nghe vậy, thanh niên Long tộc áo lam lập tức khẽ giật mình, nhưng chẳng mấy chốc đã hiểu được, một đoạn thời gian trước không hiểu sao thiên kiếp đánh chết rất nhiều tiền bối và hậu bối bản tộc.

Hiện tại chư thiên vạn giới, khắp nơi thiếu Long.

"Lệ Trạch" tiền bối bị phân chia đến những giới thiên khác cũng không phải chuyện lạ.

Chỉ là không biết vị tiền bối thượng giới đang nói chuyện với hắn ta có thể cứu hắn hay không...

Ngay lúc thanh niên Long tộc áo lam nhanh chóng suy nghĩ, giọng nói ưu mỹ uy nghiêm trong ốc biển lại truyền ra: "Bỏ lỡ canh giờ cho mưa xuống cũng không phải việc lớn gì"

"Nhưng dù sao cũng làm trái thiên cương"

"Nể tình ngươi là hậu bối bản tộc, lần này coi như xong "Nhưng dù vì nguyên nhân gì, không được có lần sau nữa!"

"Rõ chưa?"

Thanh niên Long tộc áo lam vội vàng gật đầu: "Vâng!"

"Sau này vãn bối chắc chắn cẩn trọng, không dám có bất kỳ sơ hở gì!"

Giọng nói trong ốc biển nhàn nhạt tiếp tục: "Ngươi bổ sung trận mưa trong canh giờ bị bỏ lỡ trước, ngày mai mặt trời mọc bản cung sẽ đích thân hạ giới, giải quyết chuyện này thay ngươi."

Thanh niên Long tộc áo lam mừng rỡ, vội nói: "Đa tạ tiền bối!"

Nói xong, hắn ta như nghĩ đến điều gì đó, vội vàng hỏi tiếp, "Xin hỏi tôn húy của tiền bối?"

"Ngày mai mặt trời mọc, vãn bối sẽ đứng phía dưới Kiến Mộc nghênh đón tiền bối"

Giọng nói trong ốc biển bình tĩnh nói: "Tự Hàn Ung"

"Tự Hàn Ung"?

Đầu tiên thanh niên Long tộc áo lam khẽ giật mình, sau khi kịp phản ứng lập tức vẻ mặt thay đổi!

Tự Hàn Ung...

Là Long Hậu!

Một trong hai vị Tiên Vương Long tộc!

Hồng hoang.

Thác nước ầm vang, giọt nước bắn tung toé.

Đá ngầm mọc lan tràn, sau khi Bùi Lăng đàn tấu xong, thu cánh tay về, không nhúc nhích ngồi đó.

Thời gian đột nhiên trở nên nhanh hơn như điện như mộng.

Đám mây ở phía tây vừa hơi mù mịt, chớp mắt đã ảm đạm chôn vùi, hoàng hôn dần dày hơn, mây mù vùng núi nổi lên bốn phía, màn đêm giáng lâm.

Long tộc trong đám mây trên đỉnh đầu kịp phản ứng lại, trong nháy mắt mây núi đổ sụp, biển mây sinh sóng, thể xác to lớn khiến mây mù cuồn cuộn, bay vút lên mà đi.

Sau khi Long tộc xuyên qua không trung, một vòng trăng sáng từ từ dâng lên, ánh trăng như sương hắt vẫy vạn dặm.

Dãy núi lồng lộng, gió thở nước dừng, trong thanh tịch ngẫu nhiên nghe thấy suối nước tí tách. Sơn thủy như tranh vẽ, lao nhanh tới từ bốn phương tám hướng, vây quanh nhân tộc huyền bào ngồi xếp bằng trên đá.

Thời gian dần trôi qua, những sinh linh khác cũng lấy lại tinh thần từ trong dư vận tiên khúc, ngơ ngẩn rời đi. Linh thú trên đỉnh núi ngậm cái miệng há to cả ngày, thưởng thức gió thổi đến từ bốn phương tám hướng, quay đầu lại đi xuống vách núi; Linh ngư ở đáy nước đột nhiên nhảy lên nước bùn, cả người có lân phiến chiếu sáng rạng rỡ, thất vọng mất mát nhanh chóng vừa đi vừa về; tước điểu đầu cành đột nhiên gia tốc, một ngụm nuốt vào trùng vụ vẫn đắm chìm trong tiên khúc, tiếp theo vỗ cánh chui vào núi rừng mênh mông... Nước chảy leng keng như thời gian lặng lẽ chuyển.

Đêm tối trôi qua rất nhanh, một vòng màu trắng bạc chầm chậm tràn ra ở phương đông, trong giây lát một vòng mặt trời huy hoàng dâng lên.

Tình hình khác lúc trận chiến hồng hoang, hiện tại đoạn năm tháng này chỉ có một vòng mặt trời vào ban ngày, ánh nắng sớm mai xinh đẹp ấm áp, không hề có ý ngăn trở hủy diệt chúng sinh vạn vật, Đại Nhật chân hỏa chiếu khắp muôn sông nghìn núi, ân trạch cả mặt đất.

1105 chữ