Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 3070: Năm tháng huyền bí (3)




Rầm rầm... Rầm rầm...

Núi xa lá rụng cuồn cuộn, lá rụng tràn đầy trời đất càn quét toàn bộ Thanh Khâu.

Trong lúc lay động ào ào như mưa.

Thanh Khâu.

Thần miếu.

Cửa lớn đóng chặt, ầm vang mở ra!

Một bóng dáng huyền bào như điện thoát ra, chính là Bùi Lăng.

Gần như ngay chớp mắt hắn rời khỏi thần miếu, một vệt trắng xuyên qua trời cao, theo sát phía sau.

Thời gian hai người rời khỏi thần miếu chỉ trong gang tấc.

Kiếp vẫn trùng điệp, uốn lượn vạn dặm như muốn lật úp xuống toàn bộ Thanh Khâu.

Giữa mây thiên uy huy hoàng, uy áp vô hình nhét đầy càn khôn.

Ánh sáng trắng ngừng phi độn trong giây lát, hiện ra bóng dáng của Tế, nàng đứng ở đầu cành một gốc cự mộc che trời, lông mày kẻ đen nhíu chặt nhanh chóng nhìn quanh mình.

Tên nhân tộc kia biến mất!

Vừa rồi rời khỏi cửa lớn thần miếu, nàng đột ngột mất đi tất cả khí tức của tên nhân tộc kia!

Điều này rất giống... Tên nhân tộc kia đã rời khỏi đoạn năm tháng này!

Còn đang nghi ngờ đã thấy một bóng dáng áo bào trắng đuôi cáo đột nhiên xuất hiện ở chỗ cách nàng không xa, hắn ta bào phục hoa mỹ, chính là một vị trưởng lão Thanh Khâu Cửu Vĩ Hồ tộc.

Trưởng lão hơi khom người, trầm giọng nói: "Thiếu chủ, Thanh Khâu bị thiên kiếp phong tỏa, tộc trưởng phân phó mời Thiếu chủ lập tức tiến về thần miếu"

Tế ngẩn ngơ, sau đó cảm thấy trí nhớ của mình bắt đầu nhanh chóng mơ hồ.

Nàng vắt hết óc suy nghĩ một lát mới nhớ ra...

Hôm nay vốn là ngày mình du lịch trở về, vì thế Thanh Khâu cố ý chuẩn bị yến tiệc tẩy trần long trọng, nhưng yến hội chưa bắt đầu, thiên kiếp không có dấu hiệu nào giáng lâm, đánh chết mấy tên đồng tộc xuất sắc, bên phụ thân đang điều tra là ai dẫn thiên kiếp tới, phải nhanh chóng đến hỗ trợ...

Thanh Khâu.

Thần miếu.

Hư không không mây, trăng sáng ngàn dặm.

Lúc này, màn trời màu xanh đậm điểm xuyết sao nhỏ mờ mờ.

Một vòng trăng sáng treo ở chân trời lung lay sắp đổ, lại vẫn hắt vẫy sương sắc đầy đất.

Cửa ra vào cao lớn của thần miếu đột nhiên mở ra.

Một bóng người huyền bào nhanh chóng thoát ra từ bên trong, chính là Bùi Lăng!

Ngay sau đó, hắn bị hệ thống điều khiển, không do dự chút nào chạy tới một phương hướng.

Két két... Két két...

Cửa lớn thần miếu vẫn duy trì trạng thái mở ra, gió núi quét qua hơi lay động, phát ra tiếng động rất nhỏ. Nhưng Tế cũng không đuổi theo phía sau.

Cự mộc ngổn ngang lộn xộn đổ rạp trên đường núi u tĩnh quanh co, khí tức kiếp lôi còn sót lại đã nhạt đi, dấu vết cháy đen lại như vết sẹo trọng thương, vẫn in dấu trên mặt đất toàn bộ Thanh Khâu.

Vô số thiên tài địa bảo hôi phi yên diệt trong vết cháy.

Dòng sông biến ảo, có biến mất, có lệch vị trí, có thâm thúy... Hình dạng mặt đất thay đổi, một mảnh tĩnh mịch. Trong lúc tay áo tung bay, Bùi Lăng lướt qua trùng điệp sông núi cỏ cây như đã từng quen biết lại khác biệt quá nhiều, chẳng mấy chốc hắn tiến vào một tòa thung lũng rộng lớn.

Tòa thung lũng này bị kiếp lôi đánh xuống, rõ ràng khác rất nhiều với nơi khác.

Trên mặt đất loang lổ khắp nơi, đống đổ nát liên miên.

Lúc này, trong cốc có tiếng vang như nước thủy triều, cả vùng cũng hơi lay động.

Lợi trảo xuyên không, hồ hỏa cuồn cuộn, kim châm tung hoành, u hồn lay động... Công kích che ngợp bầu trời, bành trướng toàn bộ thung lũng.

"Phục Cùng", "Tử Tắc" và tên thiếu nữ Cửu Vĩ từng hát [Thanh Khâu khúc] kia thi triển thủ đoạn, đang đánh nhau lớn.

Gió mạnh khuấy động, cỏ dài lập tức hóa thành vụn bay đầy trời, bay lả tả như lưỡi đao đan xen.

Hồ hỏa và tia sáng lạnh xen lẫn, rít gào giữa trời.

Thiếu nữ Cửu Vĩ áo trắng như tuyết, váy dài bồng bềnh, khi thì hồ trảo thăm dò vào hư không, lưỡi đao phát ra tiếng xé gió liên tiếp chụp vào điểm yếu hại của "Phục Cùng" và "Tử Tắc"; khi thì trong mắt ánh sáng lấp lánh, cảnh tượng quanh mình thay đổi theo, huyễn cảnh trùng điệp lên, lấy một địch hai, lại từng bước ép sát. Trong hư không, sau lưng "Phục Cùng" và "Tử Tắc" đều nhô ra hư ảnh chín đuôi cáo to lớn, pháp quyết kết động, vô số thủ đoạn phòng ngự liên tiếp thi triển, một đạo lại một đạo vẫn triện ngưng tụ thành tấm chắn sáng tắt quanh mình.

Hai người liên thủ rất ăn ý, nhưng vẫn rơi vào thế yếu.

"Phụ thân, ta là cốt nhục ruột thịt của ngài"

"Là huyết mạch truyền thừa của ngài, dòng họ kéo dài, Thiếu chủ của tộc quần...

"Phàm tục còn có câu nói, hổ dữ không ăn thịt con"

"Cho dù phụ thân có bất mãn với cách làm của ta, hơi chút trách cứ thì cũng thôi đi, sao có thể ra tay với ta thật?"

"Lui một vạn bước để nói, dù cho phụ thân quá tức giận không kiềm chế được lửa giận, ý tứ ra mấy chiêu cũng không xê xích gì quá nhiều"

"Sao có thể từng chiêu sắc bén, thật sự đối xử với ta như kẻ địch?"

"Chẳng lẽ trong cảm nhận của phụ thân, lại không có chút yêu thương huyết mạch, yêu thương nữ nhi nào?"

"Phụ thân, ngài thật sự làm ta quá thất vọng!"

Thiếu nữ Cửu Vĩ vừa nói vừa ra tay sắc bén.

Lúc này, hư ảnh chín đuôi cáo sau lưng "Tử Tắc" đột nhiên chui vào hư không, như quỷ mị xuất hiện sau lưng thiếu nữ Cửu Vĩ, hóa thành âm ảnh đầy trời, như dời núi lấp biển trói buộc về phía nàng!

Thiếu nữ Cửu Vĩ vung ống tay áo một cái, hồ hỏa bay ra, trong chớp mắt hóa thành biển lửa cuồn cuộn, đốt cháy tất cả âm ảnh không còn!

1105 chữ