"Thứ hai, tộc trưởng có thể tới gần bên giếng cũng có thể xem giếng, nhưng trong cả đời một vị tộc trưởng, nhiều nhất được xem giếng ba lần, hơn nữa lúc xem giếng có đủ loại hạn chế.
"Không được là sống và chết...
"Không được là tình và yêu...
"Không được vì lợi ích một người...
"Xúc phạm bất kỳ một điều gì, đều là làm trái thiên cương.."
"Không Mông" và "Mặc Côi" bình tĩnh nghe, vừa rồi bọn họ đã thông qua miệng giếng "Quan Thiên" này thấy được nhắc nhở mà Bùi Lăng đưa cho các nàng!
Nói đến đây, Cửu Vĩ Hồ trưởng lão lại bộc phát ra một trận ho khan: "Khụ khụ khụ.."
Khó khăn lắm mới đè xuống thương thế, hắn ta yếu ớt tiếp tục nói: "Các thế hệ tộc ta tận trung với cương vị, mỗi một đời chủ nhân Thanh Khâu đều tận tâm tận lực trông coi cái giếng này, chưa bao giờ có bất kỳ sơ sẩy gì, cũng chưa từng làm trái chức trách"
"Vô số thời gian đến nay, tộc ta và cái giếng này bình an vô sự, cũng coi như năm tháng tĩnh lặng"
"Cho đến khi...
"Thiên kiếp đột nhiên giáng lâm, phong tỏa toàn bộ Thanh Khâu!"
"Huyết mạch tộc ta lần lượt vẫn lạc dưới thiên kiếp, đã dùng tất cả thủ đoạn, suy nghĩ tất cả cách, trốn vào khu vực cấm chế cơ mật nhất của Thanh Khâu... Lại không có tác dụng, không cách nào thoát được!"
"Tộc trưởng dẫn theo đám trưởng lão chúng ta lần lượt tổ chức đại tế, lần lượt dâng lên tế phẩm phong phú, lần lượt kêu gọi tiên tổ thượng giới...
"Nhưng linh hương đốt đi một kho lại một kho, tế lễ suốt đêm, tiếng hô chấn trời... Từ đầu đến cuối không cách nào liên hệ với thượng giới.
"Rất nhiều hậu bối trong tộc hôi phi yên diệt, tộc quần gần như suy yếu mỗi thời mỗi khắc"
"Vô số thiên kiêu chưa trưởng thành chết thảm ở dưới kiếp lôi"
"Cuối cùng, tộc trưởng dẫn theo hậu bối còn sót lại đi tới bên giếng Quan Thiên...
"Đây là lần thứ nhất tộc ta làm trái thiên cương.."
Nói đến đây, Cửu Vĩ Hồ trưởng lão dừng lại một chút nhìn "Không Mông" và "Mặc Côi", sau đó nói: "Giếng Quan Thiên, chỉ cần trong lòng suy nghĩ, đều có thể nhìn thấy trong giếng!"
"Tộc trưởng vì tìm một con đường sống cho hậu bối, nhìn trộm Phù Sinh kỳ cục từ trong giếng.."
Tiếng nói vừa dứt, một túm linh hương cuối cùng trong đại đỉnh ba chân hoàn toàn đốt sạch.
Khói xanh thướt tha dâng lên, tro tàn rơi xuống, tất cả linh hương đều đốt diệt.
Cửu Vĩ Hồ trưởng lão còn muốn nói tiếp, nhưng trong chớp mắt hương tận thể xác đột nhiên cứng đờ, chợt ầm vang tiêu tán như túm linh hương kia.
Tất cả Cửu Vĩ Hồ trưởng lão xung quanh đều đồng thời hôi phi yên diệt, tản vào gió núi, cũng không còn gặp lại.
Tình cảnh này như huyễn cảnh phá diệt, mây khói tản ra khắp nơi, biến mất trong chớp mắt.
Nhìn cảnh tượng quỷ dị này, "Không Mông" và "Mặc Côi" lập tức vô cùng cảnh giác, đôi mắt sáng lưu chuyển, khí cơ vận sức chờ phát động, vẻ mặt căng cứng nhìn quanh mình.
Một đỉnh linh hương hoàn toàn đốt diệt, thời gian yêu cầu trước đó đã đến.
Nhưng Cửu Vĩ Hồ trưởng lão trước mặt chợt biến mất không thấy gì nữa.
Bọn họ không biết vậy có tính là chiến thắng luận đạo hay không, vì vậy cũng không vội chạy ra ngoài.
Ngay lúc này, trong cái giếng cách đó không xa, nước giếng không có chút gợn sóng nào, không có bóng người lại tự sinh ra cảnh tượng.
Một bàn cờ mơ hồ lặng yên xuất hiện.
Sóng nước dập dờn, bàn cờ càng ngày càng rõ ràng.
Chẳng mấy chốc, ván cờ dang dở đen trắng đan xen hiện ra hoàn chỉnh.
Trên bàn cờ đột nhiên có hai quân cờ một đen một trắng rời bàn, thoát ra khỏi phạm vi miệng giếng, thoát ra khỏi màn sáng, vượt qua cảnh tượng, bắn về phía "Không Mông" và "Mặc Côi".
Thanh Khâu.
Đình viện trong thần miếu.
Ngọc thụ lượn quanh, lá rụng bay tán loạn.
"Hồn Nghi" vẫn duy trì tư thế ngồi xếp bằng, sắc mặt nàng hoảng hốt, ánh mắt mờ mịt, tâm thần còn đắm chìm trong dư vị tiên khúc, không hề chú ý tới sự khác thường xung quanh.
Bùi Lăng không nhúc nhích đứng đấy, chín cái đuôi cáo to lớn nhô ra từ trong hư không phía sau hắn, trong lúc giăng khắp nơi âm khí đại thịnh.
Nước bọt mang theo ý ăn mòn đậm đặc tí tách rơi xuống, miệng hồ dữ tợn cắn xuống một cái!
Ngay chớp mắt răng nhọn lạnh lẽo sắp chạm đến Bùi Lăng, tất cả xung quanh đột nhiên từ hư hóa thực, khí tức lạnh lẽo, tà ác, bạo ngược, sa đọa... Che ngợp bầu trời. Thần miếu vốn vàng son lộng lẫy, nặng nề uy nghiêm lập tức nhiễm lên một tầng mù mịt.
Lít nha lít nhít mắt dọc, tơ máu, oan hồn sôi trào mãnh liệt như muốn bao phủ toàn bộ đình viện.
Cạch! !!
Một tiếng vang giòn, miệng hồ hung hăng cắn vào trên người Bùi Lăng, huyết nhục bắn tung toé, máu tươi ào ạt chảy xuôi.
Đau đớn và ý lạnh thấu xương đồng thời càn quét trên dưới cả người, trong vết thương có tử khí tản khắp. "Leng keng! Kiểm tra ra công kích ngoại giới, lần tu luyện này kết thúc ở đây. Cảm ơn ký chủ đã sử dụng hệ thống tu chân trí năng, một lần ủy thác, không lo phi thăng! Rất mong ngài chia sẻ đánh giá việc tu luyện, nếu hài lòng xin cho khen ngợi năm sao.."
Theo tiếng nhắc nhở của hệ thống, Bùi Lăng khôi phục quyền khống chế thân thể, hắn lập tức giật mình.
Cái miệng to như chậu máu của Hồ tộc cắn về phía hắn không hoàn toàn là huyễn tượng?
Không đúng!
Nếu không phải, vừa rồi hệ thống đã sớm né tránh!
Vị đứng phía sau nó có thể khiến huyễn tượng trở thành sự thật!
1100 chữ