Thanh Khâu.
Kiếp vẫn trùng điệp, che giấu vô ngần.
Áp lực vô hình như dãy núi không nhìn thấy, trùng điệp ép xuống toàn bộ sinh linh Thanh Khâu.
Sấm sét vang dội, thiên địa sáng tắt.
Trong tiếng vang đinh tai nhức óc, kiếp lôi như thiên hà cuốn ngược, cuồn cuộn giáng lâm.
Trong hư không, một bóng dáng khổng lồ màu trắng, da lông phần phật, bốn chân đạp không, chín đầu đuôi cáo to lớn trào lên tung hoành như là núi tuyết lưu động.
Khí tức thuộc về chủ nhân Thanh Khâu nhét đầy thiên địa, mắt hồ hẹp dài lạnh lùng nhìn qua lôi đình đập vào mặt từ trên không, lạnh lẽo như sương.
Oanh! !
Ánh sáng trắng mênh mông nuốt hết tất cả.
Trên không trung ở rìa hòn đảo, nhánh hoa quanh người "Không Mông" và "Mặc Côi" như rừng, mưa kiếm nhao nhao, thần thông, thuật pháp, tiên thuật đều không giữ lại chút nào thi triển ra, như sóng to gió lớn càn quét bốn phương tám hướng.
Vèo vèo vèo... Tiếng động mau lẹ vút không liên tiếp vang lên, từng Cửu Vĩ Hồ điện xạ tới, trong mắt hồ lấp lánh ánh sáng, lợi trảo xuyên qua hư không, nhao nhao rơi xuống, băng nhận, dây leo, kim châm, miệng lớn... Như biển giận sóng to, gầm thét đó lấy công kích của hai người "Không Mông" và "Mặc Côi".
Phanh phanh phanh phanh...
Tiếng vang liên miên không dứt, hư không không ngừng rung chuyển, ánh sáng bỗng nhiên sáng tắt như phồn hoa nở rộ trong lôi đình.
Trong kịch đấu, đột nhiên tất cả Cửu Vĩ Hồ cùng nhìn về phía "Không Mông", "Mặc Côi", trong lít nha lít nhít mắt hồ có ánh sáng chói mắt, ầm vang long trọng!
Trong nháy mắt, ánh mắt quỷ dị như thủy triều nhanh chóng tuôn ra, từng tầng nuốt hết tâm thần hai người. "Không Mông" và "Mặc Côi" lập tức rơi vào huyễn cảnh, lúc này trong tay dừng kết động pháp quyết. Không do dự chút nào, mấy tên Cửu Vĩ Hồ phản ứng nhanh nhất phát ra mấy đạo lưỡi đao từ trong trảo, đồng thời hư không xung quanh hai người vỡ ra, toàn bộ công kích phát ra từ hồ trảo to lớn đều chỉ về phía "Mặc Côi", lại muốn nhân cơ hội diệt sát nàng ngay tại chỗ!
Nhưng ngay lúc này, ánh mắt "Không Mông" và "Mặc Côi" biến ảo, lại dựa vào nội tình thực lực của Đại Thừa tám mươi hai kiếp, tránh thoát huyễn cảnh, tỉnh táo lại vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Nhìn lưỡi đao và hồ trảo gần trong gang tấc, hai người nhanh chóng ra tay, lúc cực kỳ nguy cấp cứ thế ngăn lại rất nhiều công kích.
Thấy số lượng Cửu Vĩ Hồ rất nhiều, đủ loại thần thông thuật pháp tầng tầng lớp lớp, lại còn có càng nhiều Cửu Vĩ Hồ phi độn tới từ trong núi rừng xung quanh, lại kéo dài nữa sẽ cực kỳ bất lợi cho phe mình, lúc này "Mặc Côi" đánh ra một pháp quyết khí tức mờ mịt, bóng dáng nàng hơi chao đảo một cái như nhánh hoa run rẩy, ngay sau đó lít nha lít nhít bóng dáng xuất hiện trong hư không bên cạnh nàng.
Tất cả những bóng dáng này đều giống "Mặc Côi" như đúc, chính là hóa thân của nàng.
Khí tức những hóa thân này đều dưới Đại Thừa.
Ngay sau đó, "Không Mông" ăn ý bấm pháp quyết, tiếng nói lạnh băng: " [Đồng Pháp Thiên Ấn 1!"
Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ hóa thân "Mặc Côi" lập tức khí tức ầm vang tăng vọt! Trong nháy mắt, rất nhiều hóa thân đạt đến trình độ không khác bản thể "Không Mông" chút nào.
Không cần nhiều lời, làn váy màu mực bồng bềnh như mây đen dày đặc, tất cả hóa thân lập tức thi triển thủ đoạn, đánh tới Cửu Vĩ Hồ ở xung quanh.
Rầm rầm rầm...
Trong tiếng sấm ù ù, thuật pháp xuyên qua lui tới, thần thông liên tiếp, phù lục nhanh chóng đốt diệt... Trật tự dao động, pháp tắc cuồng loạn, vô số vân triện xen lẫn bốc lên, hư không đang không ngừng vặn vẹo, xoay tròn.
Trận chiến vốn đã kịch liệt, trong nháy mắt càng lộ ra vẻ bạo loạn.
Vèo vèo...
Nhân lúc rất nhiều hóa thân ngăn chặn những Cửu Vĩ Hồ kia, "Không Mông" và "Mặc Côi" đột nhiên hóa thành hai đạo huyền quang, trong nháy mắt xông phá vòng vây, rời khỏi trên không hòn đảo hình dạng giọt nước!
Bọn họ vừa thoát khỏi trên không hòn đảo, rất nhiều Cửu Vĩ Hồ đang toàn lực ra tay sau lưng đột nhiên như hải thị thận lâu, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa!
Tiếng động kịch liệt cũng lập tức biến mất.
Kiếp vân vẫn che đậy vạn dặm, toàn bộ Thanh Khâu vắng vẻ như đang ngủ đông, phóng tầm mắt nhìn tới, trên hồ lớn khói sương mênh mông, mặt nước lăn tăn, chiếu rọi bóng người lay động.
Mùi tươi mát đặc biệt của thiên tài địa bảo trộn lẫn hơi nước đập vào mặt, làm sinh linh cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.
Nhìn lại phía sau lưng, hòn đảo hình dạng giọt nước yên tĩnh đứng sừng sững, trên đó núi đá lởm chởm, lầu nhỏ lưu luyến, trên quảng trường trước lầu có một gốc hoa ngọc lan cổ xưa đang nở rộ.
Đóa hoa trong sáng thấp thoáng giữa cành lá màu xanh sẫm, tươi đẹp tinh khiết như ánh trăng hậu thế.
Một trận đấu pháp vừa rồi như giấc mộng xa vời.
"Mặc Côi" tâm niệm vừa động, lập tức nhanh chóng nói: "Ta không cảm giác được những hóa thân vừa phân ra!"
"Chúng ta đã về năm tháng của Bùi Lăng"
Nghe vậy, "Không Mông" khẽ gật đầu, nhanh chóng nói: "Đi đến bên bờ dòng suối kia trước, tụ hợp cùng Hồn Nghi, Tử Tắc còn có Phục Cùng!"
Lúc nói chuyện, hai người phân biệt phương hướng, lập tức thi triển độn pháp, nhanh chóng chạy tới bên bờ Hoa Khê.
Chẳng mấy chốc, bọn họ lại đi đến bên bờ Hoa Khê kia.
1102 chữ