Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 3037: Ba trận luận đạo (2)




Quánh như nhớ ra cái gì đó: "Ba ngày trước đó, Thanh Khâu vừa bị kiếp vẫn phong tỏa, có hai nhân tộc gần giống ngươi cũng tới tìm ta.."

Nghe vậy, ánh mắt Bùi Lăng đột nhiên sắc bén, lạnh lùng nhìn qua Quánh, hai tên nhân tộc?

Là nhân tộc trong năm tháng này xông nhầm vào Thanh Khâu?

Không đúng!

Ba ngày trước, Thanh Khâu vừa bị kiếp vân phong tỏa...

Thanh Khâu đã bị "Yếm Khư" tiên tôn phong tỏa, sao nhân tộc trong năm tháng này còn có thể xông vào Thanh Khâu?

Thủ đoạn của Tiên Tôn, chỉ có Tiên Tôn có thể đối kháng!

Hai tên nhân tộc mà tên tộc trưởng Cửu Vĩ Hồ tộc này nhắc đến, cũng có liên quan với ván cờ!

Bùi Lăng lập tức lạnh lùng hỏi: "Hai tên nhân tộc kia tên gọi là gì? Tìm ngươi có chuyện gì?"

Quánh hơi trầm ngâm, sau đó giọng điệu cổ quái nói: "Thanh ca xuy nguyệt minh, phi bội hoàn dao kinh Bùi Lăng nghe vậy không nói gì, mắt sắc nặng nề nhìn qua Quánh.

Hắn đã từng nghe hai câu hát này lúc ở trong lầu nhỏ trên hòn đảo giữa hồ, về sau uỷ thác [Chú Khí Thuật], tên thiếu nữ Cửu Vĩ kia còn hát trọn cả bài [Thanh Khâu khúc] này.

Cái (Thanh Khâu khúc] này, hơn phân nửa có bí mật gì đó không muốn ai biết!

Lúc này, Quánh nói tiếp: "Một trí giả nhân tộc từng luận đạo cùng ta "Tên nhân tộc kia vô cùng thông minh, đọc lướt qua rất nhiều thứ "Hắn với đại đạo, với chư thiên vạn giới, với vạn tộc... Đều có sự hiểu biết sâu sắc không gì sánh được, cũng có cách nhìn cực kỳ độc đáo"

"Luận đạo cuối cùng, tên nhân tộc kia đại hoạch toàn thắng"

"Lúc sắp chia tay, hắn để lại một khuyết [Thanh Khâu khúc) "

"Tiên khanh trích thế gian, bất đạo tính dữ danh... Tằng phàn thương thiên căn, phù túy lãm tinh hà.."

"Chúng ta ước định, sẽ có ba trận luận đạo"

"Lần luận đạo sau bắt đầu, lợi dụng hai câu cuối cùng của khúc này làm ám hiệu"

"Ba ngày trước, hai tên nhân tộc tìm tới ta cũng nói hai câu từ này...

Nghe đến đó, sắc mặt Bùi Lăng dần nghiêm túc.

Trong toàn bộ thung lũng đột nhiên hiện ra lít nha lít nhít đao khí huyết sắc.

Cuồn cuộn ửng đỏ sôi trào mãnh liệt, như là đại dương mênh mông tăng vọt.

Mỗi một đạo đao khí huyết sắc đều ẩn chứa khí tức cuồng bạo, nhận quang rét lạnh, giữa từng tia từng sợi có sát ý cao ngất.

Tất cả đao khí đều nhắm vào rất nhiều Cửu Vĩ Hồ trong cốc.

Cùng lúc đó, khóe miệng "Tế" lại không bị khống chế cong lên cao cao, lộ ra một nụ cười khoa trương lại quái đản.

Trong lòng Bùi Lăng lãnh ý như sương, hắn không biết vị nhân tộc vừa luận đạo với tộc trưởng Cửu Vĩ Hồ tộc Quánh là ai, nhưng hiện tại Quánh nhắc tới hai tên nhân tộc kia, toàn bộ Thanh Khâu đều bị "Yếm Khư" tiên tôn phong tỏa, nhân tộc trong năm tháng này không vào được!

Muốn đi vào nơi đây, chỉ có thông qua ván cờ!

Nhân tộc có liên quan đến ván cờ, lại vừa vặn biết (Thanh Khâu khúc] này...

Có lẽ có nhân tộc khác lưu lạc, nhưng khả năng nhất vẫn là hai vị trong số "Không Mông", "Mặc Côi", "Tử Tắc"

"Phục Cùng"!

Hiện tại hắn chưa trực tiếp ra tay, là vì quân cờ tương ứng với bốn vị tiền bối vẫn chưa xảy ra chuyện gì! Ngoại trừ cái đó ra, hắn đã biết nguồn gốc của [Thanh Khâu khúc], chỉ có điều cách nói của vị tộc trưởng Cửu Vĩ tộc này, dường như hơi không giống với thiếu nữ Cửu Vĩ.

Trong lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, giọng Bùi Lăng lạnh băng: "Hai tên nhân tộc kia là đồng bạn của bản toa."

"Không thể có việc gì!"

Vẻ mặt Quánh bình tĩnh, lại không để ý tới sự uy hiếp của Bùi Lăng, tiếng nói trầm thấp tiếp tục nói: "Hai tên nhân tộc kia nói xong hai câu bài hát, liền muốn rời đi"

"Đây là trận luận đạo thứ hai"

"Nếu đã bắt đầu, trước khi phân ra thắng thua không thể kết thúc!"

"Hai tên nhân tộc, một người trong đó là muốn luận đạo với ta"

"Một người khác...

"Chỉ là huyết thực tự tiện xông vào Thanh Khâu, đáng chém!"

"Cho nên, lúc ấy ta lập tức ra tay, chuẩn bị giết một người, giữ lại một người.."

Ngay lúc Quánh thao thao bất tuyệt tự thuật, Tế lại lần nữa điên cuồng cười to: "Ha ha ha... Ha ha ha ha ha... Ha ha ha..."

Tiếng cười tràn đầy điên cuồng, quái đản, quỷ dị vang vọng trong phương thiên địa này.

Chỉ có điều, dường như Quánh không hề phát hiện, vẫn đắm chìm trong hồi ức ba ngày trước.

"Hai tên nhân tộc kia có chút thực lực"

"Ta cách không về xuống một trảo, vốn không phải bọn họ có khả năng chống lại"

"Nhưng vào thời khắc mấu chốt, hai tên nhân tộc kia liên tục thi triển thuật pháp, sau khi liên thủ lại miễn cưỡng đỡ được một kích kia của ta.."

"Nhưng sự chênh lệch trên mặt tu vi như trời vực.."

Thấy Quánh đột nhiên không để ý đến sự sống chết của nữ nhi, sắc mặt Bùi Lăng nghiêm nghị, hắn biết trạng thái hiện tại của đối phương cực kỳ không đúng, nhưng không biết cụ thể là chỗ nào có vấn đề.

Cùng lúc đó, "Hồn Nghi" nhíu chặt hàng lông mày kẻ đen nhìn qua Quánh, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ.

Hơi suy nghĩ, nàng nhanh chóng nói: "Bùi tiên đế, không thể để hắn nói tiếp!"

Nghe vậy, Bùi Lăng không do dự chút nào, đao khí lơ lửng cuồn cuộn quanh mình lập tức hóa thành sông lớn trào lên, như thiên quân vạn mã trùng điệp chém xuống Quánh!

Đao khí bay vút lên như ngân hà đột nhiên rơi xuống, lại như thương hải hoành lưu, khí thôn vạn dặm, gào thét ngang trời, che ngợp bầu trời.

1111 chữ