Nụ cười này như vạn hoa nở rộ, lại như mây mở sương tan lộ ra ánh trăng sáng trong, cũng như là mây màu đầy trời chói lọi sáng chói, chúng sinh vạn vật đều muốn khuynh đảo trong nụ cười này, cam chịu đắm chìm.
Giữa không trung, vẻ mặt Bùi Lăng bình tĩnh.
Lúc tất cả công kích của Quánh sắp rơi xuống trên người hắn, lập tức rút lui dọc theo quỹ tích gào thét mà đến, không sai chút nào.
Trong hư không, ngàn vạn công phạt khí thế hung hăng, lúc rút lui cũng không chậm chút nào.
Đây là "Bản nguyên" pháp tắc, Nghịch!
Thấy tên nam tử nhân tộc này lại không hề bị mị hoặc chi thuật của mình ảnh hưởng, trong mắt thiếu nữ áo trắng nhỏ yếu động lòng người lộ ra vẻ ngạc nhiên rõ ràng, nhưng ngay sau đó nàng hơi cong khóe môi, đường cong không bị khống chế bắt đầu nhếch lên.
"Hì hì ha ha.."
"Ha ha ha..."
"Ha ha ha..."
Thoạt đầu thiếu nữ áo trắng nhỏ yếu động lòng người chỉ cười khẽ, chợt mỉm cười biến thành vui cười ra tiếng, thời gian dần trôi qua tiếng cười càng lúc càng lớn, hoàn toàn không cách nào dừng lại.
Đây là "Bản nguyên" pháp tắc, Cười!
Thấy nữ nhi đã trúng chiêu, Quánh lập tức ngửa đầu, phát ra một tiếng gầm thét kinh thiên động địa!
Hắn ta đứng bật dậy từ trên đài cao, thể xác to lớn như một tòa núi tuyết nguy nga, lợi trảo như đao lập tức xé mở hư không, hung hăng chụp vào Bùi Lăng.
Hóa thân Mạc Lễ Lan lại không nhúc nhích nhìn về phía Quánh.
Lúc lợi trảo của Quánh sắp bắt được Bùi Lăng, lại cứng đờ như lập tức ngưng tụ thành một bức tranh.
Vẻ mặt Bùi Lăng bình thản, hời hợt nâng một ngón tay lên, nhẹ nhàng chỉ về phía Quánh một cái.
Oanh! !
Một đạo đao khí huyết sắc mau lẹ bão tố đánh ra, trảm trúng Quánh.
Quánh bay ngược ra như sao băng, lướt ngang hơn phân nửa thung lũng, đâm mạnh vào một vách núi.
Vách núi lập tức vỡ nát, cát bụi lộn xộn bay xuống, Quánh trượt xuống theo một nửa ngọn núi còn sót lại, trên da lông tuyết trắng có vết máu đỏ thắm chậm rãi hiện ra.
"Hụ khụ khụ khụ.." Quánh gắng gượng chống đỡ đứng dậy, vừa khẽ động đậy đã không tự chủ được há mồm, phát ra một trận ho khan kịch liệt, máu tươi chậm rãi nhỏ xuống từ khóe miệng, trộn lẫn với bùn cát khiến da lông mềm mại ban đầu dính thành từng túm.
Trên đài cao động lớn, thiếu nữ áo trắng nhỏ yếu động lòng người còn đang ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha ha ha..."
Nàng cười đến cuồng loạn, hoàn toàn không giống dáng vẻ thường ngày.
Mặc dù biết phụ thân đã bị thương, lúc này lại không cách nào làm ra bất kỳ việc gì.
Giữa không trung, huyền bào tung bay, Bùi Lăng chậm rãi thu tay lại.
Từ đầu đến cuối, hắn vẫn đứng tại chỗ, chưa từng di chuyển chút nào.
Một trăm trận đạo kiếp và một trăm linh một trận đạo kiếp, mặc dù chỉ kém một kiếp nhưng một kiếp thêm ra đã là làm trái thiên cương, lại là thiên cương mới!
Sự chênh lệch trong đó, có thể nói là long trời lở đất!
Lúc trước hắn đối mặt với Giao Long nữ tiên "Hi Ngao" và tên Giao Nhân tộc Chưởng Đạo tiên quan kia, không giữ lại chút nào toàn lực ra tay, gần như lấy ra hết át chủ bài, dùng hết thủ đoạn, cuối cùng vẫn dựa vào hóa thân tiên nhân mới đặt vững kết cục thắng.
Nhưng lúc này, hóa thân tiên nhân Mạc Lễ Lan chỉ đứng ở bên cạnh giúp đỡ hai lần.
Bản thể của hắn còn chưa sử dụng cả tiên thuật, cũng chưa rút ra Cửu Phách Đao...
Lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Bùi Lăng nhìn qua Quánh, từ tốn nói: "Nói cho bản tọa biết toàn bộ bí mật của Thanh Khâu, phải có liên quan với Phù Sinh kỳ cục!"
"Đây là một cơ hội cuối cùng của các ngươi!"
Hiện tại chẳng biết bốn vị tiền bối "Không Mông", "Mặc Côi", "Tử Tắc", "Phục Cùng" đã đi đâu, bên hắn nhất định phải nhanh chóng!
Nếu tộc trưởng Cửu Vĩ Hồ còn không chịu phối hợp, vậy hắn cũng không quan tâm sẽ ảnh hưởng đến việc đối phương độ kiếp tiếp theo, chỉ có thể dùng một vài thủ đoạn càng cứng rắn hơn!
Nghĩ tới đây, Bùi Lăng tùy ý liếc nhìn thiếu nữ áo trắng còn đang không ngừng cười điên cuồng...
Lúc này, Quánh lại ho khan kịch liệt một trận: "Hụ khụ khụ khụ...
Một hồi lâu sau, hắn ta mới bình tĩnh lại, nhìn nữ nhi cười to không cách nào dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Bùi Lăng, khàn giọng nói: "Giải trừ thủ đoạn trên người con ta, ta sẽ nói cho ngươi biết bí mật Thanh Khâu Bùi Lăng khẽ gật đầu, tâm niệm vừa động, tiếng cười của thiếu nữ áo trắng nhỏ yếu động lòng người kia lập tức im bặt.
Thiếu nữ áo trắng vừa khôi phục bình thường, lập tức thu lại tất cả biểu cảm, không dám tiếp tục cười lung tung, bóng dáng của nàng lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Quánh, vừa đỡ phụ thân dậy, vừa ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Bùi Lăng, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai!"
"Nhân tộc sinh ra yếu đuối, khí vận suy vi, từ xưa là huyết thực vạn tộc, không có khả năng tu luyện đến nước này!"
Bùi Lăng không trả lời vấn đề của nàng, mắt sáng như đuốc nhìn thẳng vào Quánh.
Quánh hít sâu một hơi, chợt tiếng nói trầm thấp: "Nhân tộc, ngươi đã muốn biết bí mật Thanh Khâu, vậy ta nói cho ngươi biết toàn bộ bí mật Thanh Khâu!"
"Nhưng điều này không có bất kỳ ý nghĩa gì với nhân tộc!"
Nói xong, Quánh lại ho khan một trận nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại.
1095 chữ