Vừa nãy ở bên ngoài toà lầu nhỏ trên đảo hoang kia, sau khi nàng gõ cửa cũng không phải không xảy ra việc gì, mà đã xảy ra chuyện nhưng các nàng không lập tức phát hiện!
Đang nghĩ ngợi, toàn bộ bầu trời đột nhiên tối sầm lại.
Ánh trăng, ngôi sao, sắc trời ảm đạm... Cùng mây mù tản ra trên trời cao như sa mỏng lập tức bị che khuất!
Kiếp vẫn nặng nề trùng điệp lao tới từ bốn phương tám hướng, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ vòm trời.
Rầm rầm... Rầm rầm...
Tiếng vang như lũ lụt mênh mông che ngợp bầu trời, lít nha lít nhít xiềng xích như quần long điên cuồng múa, lao nhanh khắp nơi, phong tỏa khí tức tràn ngập thiên địa.
Thiên uy huy hoàng lập tức bao phủ toàn bộ Thanh Khâu!
"Không Mông" và "Mặc Côi" cảm thấy uy áp vô hình ầm vang giáng xuống.
Cùng lúc đó, hai người đều có một loại ảo giác vô cùng mãnh liệt.
Dường như trong nơi tối tăm đã bị kiếp vẫn cuồn cuộn trên trời cao cách không khóa chặt!
Hai người lập tức giật mình!
"Không Mông" nhanh chóng truyền âm: "Kiếp vân!"
"Đây là thời gian ba ngày trước!"
"Mặc Côi" cũng phản ứng lại, đây không phải thời gian mà bọn họ muốn tụ hợp với "Hồn Nghi", "Tử Tắc", "Phục Cùng", mà là ba ngày trước đó, lúc toàn bộ Thanh Khâu vừa bị kiếp vẫn phong tỏa!
Chẳng trách "Hồn Nghi" không ở đây, "Tử Tắc" và "Phục Cùng" cũng không chạy đến tụ hợp!
Hóa ra là thời không đan xen!
Lúc này, rất có thể năm người bọn họ đều đứng bên bờ Hoa Khê, nhưng lại ở hai đoạn thời gian khác biệt!
Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, "Mặc Côi" không do dự chút nào, lập tức nói: "Quay về tòa lầu nhỏ trong hồ!"
"Không Mông" gật đầu, hai người lập tức hóa thành hai vệt độn quang, nhanh chóng chạy tới đảo hoang trong hồ. Thanh Khâu.
Thần miếu.
Đình viện vắng vẻ, ngọc thụ lâm lang.
Dưới cây, "Tử Tắc" và "Phục Cùng" đứng bên bờ giếng cổ, hơi khom lưng nhìn xuống giếng.
Giếng nước không có chút gợn sóng nào, hiện ra một bàn cờ đen trắng đan xen.
Bàn cờ đang mơ hồ.
Chẳng mấy chốc, đen trắng xoay tròn thành vòng xoáy, hóa thành đủ loại màu sắc biến mất không thấy gì nữa, đoàn màu sắc mơ hồ hơi lay động, một lần nữa hiện ra cái bóng hai người.
"Tử Tắc" và "Phục Cùng" lại quan sát một lát, lúc này mới ngẩng đầu nhìn nhau.
"Tử Tắc" lập tức nói: "Vừa rồi đảo hoang trong hồ hiện ra dưới giếng, chắc là chỗ mà Không Mông và Mặc Côi nhắc đến"
"Bùi Lăng là người dẫn đường tiên lộ Phù Sinh kỳ cục.."
"Không có gì bất ngờ xảy ra, chắc cái giếng cổ này có thể chiếu rọi ra chuyện đang xảy ra ở nơi khác...
"Thế nhưng, rốt cuộc tình huống như thế nào, vẫn phải xác nhận từ Không Mông và Mặc Côi mới có thể biết được"
"Phục Cùng" nhẹ gật đầu, chợt nói: "Nếu đã điều tra ra manh mối, đi tụ hợp trước.
"Nếu bên Không Mông và Mặc Côi cũng có phát hiện, tất nhiên là tốt nhất "Nếu không có, tiếp theo trọng điểm là tòa thần miếu này cùng chỗ cấm chế Hồ tộc.
"Tử Tắc" gật đầu: "Đi!"
Hai người lập tức quay người bước ra ngoài thần miếu.
Trong giây lát, bọn họ bước ra cửa lớn thần miếu, vừa đi đến bên ngoài lập tức khẽ giật mình.
Chẳng biết kiếp vẫn trên bầu trời đã tản đi từ lúc nào!
Ánh trăng mênh mông như khói sóng, không bị che đậy trút xuống.
Cùng lúc đó, khí tức hai người cũng từ Đại Thừa tám mốt kiếp, một lần nữa biến thành bốn mươi chín kiếp trước đó.
Dường như [Đồng Pháp Thiên Ấn] mà "Không Mông" thi triển cho bọn họ đã mất đi hiệu lực!
Hai người hơi ngạc nhiên, chợt tăng tốc chạy tới bên bờ Hoa Khê.
Tàn nhánh lá rụng cháy đen nhanh chóng rút lui bên cạnh bọn họ, mặt đất mấp mô không ngừng có linh thảo sinh ra, nhưng chỗ bị thiên kiếp đánh xuống quá rộng lớn, cho dù nơi đây linh cơ tràn trề, cỏ cây tranh nhau sinh ra, trong chốc lát cũng không có cách nào che giấu tất cả vết tích.
Đưa mắt nhìn tới, toàn bộ Thanh Khâu có hơi khói dâng lên, cảnh hoàng tàn khắp nơi.
Thậm chí không thấy một tòa kiến trúc hoàn chỉnh giữa rừng núi, đống đổ nát thê lương đổ sụp trong hoa lạ cỏ ngọc, nhìn thấy mà giật mình.
Vẻ mặt "Tử Tắc" và "Phục Cùng" đều trở nên nghiêm túc, vừa rồi bọn họ điều tra trong thần miếu từng chút một, chuyên tâm tìm kiếm chỗ khác thường nhưng không nghe thấy bên ngoài có tiếng động quá lớn.
Không ngờ chỉ có một lúc như thế, toàn bộ Thanh Khâu lại bị thiên kiếp san bằng!
Chẳng mấy chốc, bọn họ quay về bên bờ Hoa Khê.
Hiện tại nơi này lại không có một ai, "Hồn Nghi" vốn nên trông coi ở nơi đây không biết đã đi nơi nào.
"Không Mông" và "Mặc Côi" cũng chưa trở về từ đảo hoang trong hồ.
"Tử Tắc" và "Phục Cùng" dừng lại bên khe suối, nhìn nhau, đều đã nhận ra điều không đúng.
Ngay sau đó, hai người đều triển khai thần niệm, lực lượng vô hình bao phủ cả tòa Thanh Khâu.
Thanh Khâu rộng rãi, lấy tu vi hiện tại của bọn họ, thần niệm không thể trải rộng tất cả mọi nơi, nhưng khu vực bị thần niệm dò xét qua, ngoại trừ cỏ cây tươi tốt lại không có dấu vết tồn tại của bất kỳ sinh linh gì!
Hai người đều cau mày, "Phục Cùng" ngắn gọn nói: "Chia ra tìm!"
"Tử Tắc" nhẹ gật đầu, ngay sau đó hai vệt độn quang quay lưng mà đi, bay lượn trời cao.
Sau một khoảng thời gian, hai người trở lại bên khe suối.
Vừa rơi xuống đất, "Tử Tắc" lập tức trầm giọng nói: "Ta không tìm được Bùi Lăng!"
"Hồn Nghi, Không Mông, Mặc Côi... Cũng không có chút tung tích nào"
1090 chữ