Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 3002: Chiêu đãi đặc biệt (2)




"Ta và Bùi tiên đế cùng là Tiên Đế thượng giới"

"Bùi tiên đế có đãi ngộ đó, ta cùng là Tiên Đế, vì sao không có?"

"Đây là chỗ không hợp lý nhất trong toàn bộ huyễn cảnh!"

"Một lát trước, Bùi tiên đế cùng lão Cửu Vĩ Hồ tên Tế kia trò chuyện, ta đã cố ý truyền âm hỏi Phong Nhung xem tiếp đón đặc biệt là cái gì?"

"Phong Nhung chỉ nói Bùi tiên đế đã cự tuyệt, không muốn nhiều lời"

"Bởi vậy, lúc ấy ta truyền âm cho tất cả Cửu Vĩ Hồ có mặt, hỏi thăm tên Cửu Vĩ Hồ nào có thể đặc biệt tiếp đón Bùi tiên đế, ta cũng tiện đứng bên cạnh xem, cảm nhận phong thổ ảo cảnh Thanh Khâu trong phương huyễn cảnh này một chút"

"Chỉ có điều, Cửu Vĩ Hồ khác đều không trả lời, chỉ có tên lão Cửu Vĩ Hồ kia một lời đồng ý.

"Đến lúc đó, chờ tên lão Cửu Vĩ Hồ kia tiếp đón Bùi tiên đế xong, ta sẽ xem có cần tiểu tộc huyễn cảnh này tiếp đón đặc biệt hay không Vừa nói dứt lời, toàn bộ lầu nhỏ lập tức chìm vào sự im lặng tuyệt đối.

Bùi Lăng mờ mịt nhìn "Hồn Nghi"

Một hồi lâu sau, cuối cùng hắn đã lấy lại tinh thần, lập tức tê cả da đầu.

Vừa muốn mở miệng, bên ngoài cửa lớn đóng chặt đột nhiên phát ra một tràng tiếng gõ cửa!

Đông đông đông Không biết từ lúc nào, mọi tiếng động biến mất, toàn bộ khoảng thiên địa vắng lặng im ắng này đột nhiên xuất hiện tiếng động, dường như đang gõ thẳng vào trái tim của bốn tên nhân tộc.

Gió hồ biến mất, sương mù nổi lên xung quanh, ý lạnh lẽo ẩm ướt mãnh liệt trào tới, xuyên qua cửa sổ vây quanh đám người Bùi Lăng.

Bốn người cùng nhau nhìn về phía cửa lớn, chỉ nghe một giọng nói rất xa lạ truyền vào trong phòng, giọng nói của nàng như gió mát, như suối ngọt ẩn dưới rừng: "Thanh ca xuy nguyệt minh, phi bội hoàn dao kinh Hồng hoang.

Bóng đêm dày đặc, huyết nguyệt giữa trời.

Ủng đỏ hắt vẫy giữa vạn vật thức tỉnh, tiếng động vang lên dày đặc như nước thủy triều.

Cự mộc che trời cheo leo bày ra, ánh trăng chiếu xuống trông như dãy núi chập trùng.

Dưới khu rừng u ám, hoa cỏ tinh mịn bao trùm trên mặt đất, có tiếng rì rào rất nhỏ vang lên.

Mỗi một tiếng động đều có cỏ cây quanh mình sinh trưởng, tiết tấu nước suối leng keng không hấp dẫn sự chú ý của bất kỳ sinh linh nào.

Chẳng mấy chốc, một chùm bùn đất nổ tung, một bóng dáng nhân tộc thoát ra từ lòng đất.

Chính là "Kiệm Thứ".

Mũ miện của hắn ta đã sớm bị Đại Nhật chân hỏa đốt diệt, cả người bụi bẩn, râu tóc không còn sót lại chút gì, trên dưới cả người chồng chất vết thương, trong vết thương mới nhất lờ mờ có thể thấy được dấu vết bị thiêu đốt như than cốc, khí tức cũng cực kỳ suy yếu.

"Kiệm Thứ" liếc nhìn xung quanh, nhanh chóng bố trí mấy thủ đoạn phòng hộ đơn giản, sau đó không do dự sử dụng đan dược, vận chuyển công pháp chữa thương.

Trạng thái hiện tại của hắn ta rất tệ.

Trước đó tiến vào ván cờ đúng lúc là ban ngày, mười mặt trời nhô lên cao đốt diệt vạn vật! Mặc dù có kiếp vẫn che mặt trời, trong lúc cửu tử nhất sinh không vẫn lạc ngay tại chỗ, nhưng Đại Nhật chân hỏa vô cùng bá đạo, chỉ vừa đối mặt cũng thiêu đốt hắn ta đến thương thế nặng nề.

Lúc này đêm tối giáng lâm, chân hỏa rút lui, vạn vật quanh mình sinh ra, sinh cơ dạt dào, hơi nước tràn trề đập vào mặt, lại thêm dược lực tan ra tẩm bổ huyết nhục thần hồn...

Cuối cùng tình huống của "Kiệm Thứ" không còn chuyển biến xấu nữa.

Một lát sau, hắn ta đột nhiên phát ra một tràng họ khan kịch liệt: "Hụ khụ khụ khụ.."

Lồng ngực chấn động, trong thất khiếu có vết máu chậm rãi chảy xuôi.

Hắn ta chữa thương, căn bản không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp gì.

Hắn ta biết cứ tiếp tục như vậy, tình huống của mình sẽ càng ngày càng kém, "Kiệm Thứ" ngừng vận chuyển công pháp, lập tức khàn giọng gọi: "Bùi Lăng, Bùi Lăng.."

Liên tục gọi mười mấy lần cũng không thấy bất kỳ tiếng đáp lại nào, "Kiệm Thứ" nhướn mày, hắn ta không biết hiện tại tình huống của những người vào ván cờ khác như thế nào, nhưng Bùi Lăng tuyệt đối không có việc gì!

Bây giờ Bùi Lăng vẫn không trả lời, không biết là...

Suy nghĩ chưa dứt, một giọng nói xa lạ trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai "Kiệm Thứ": "Ta tên Lộc, là Ứng Thanh Tiên hiện tại"

"Bùi Lăng mà ngươi muốn tìm không có trong đoạn năm tháng này"

"Cùng là nhân tộc, nếu ngươi có việc gì quan trọng, ta cũng có thể hỗ trợ Nghe vậy, "Kiệm Thứ" lập tức khẽ giật mình, Bùi Lăng không ở trong đoạn năm tháng này? !

Đây là chuyện không thể nào!

Lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, "Kiệm Thứ" cẩn thận không trả lời, đồng thời lập tức đứng dậy muốn chạy trốn khỏi nơi đây, thoát khỏi chủ nhân giọng nói khóa chặt.

Chỉ có điều, hắn ta vừa đứng dậy, thương thế khó khăn lắm mới ổn định được lập tức phát tác, khí huyết quanh người sôi trào, lúc này phun ra một ngụm máu tím đen.

Lúc này, giọng nói trầm thấp xa lạ kia lại vang lên bên tai "Kiệm Thứ": "Nếu không tin ta, ta có thể truyền giọng nói của ngươi cho một vị đồng tộc quen biết Bùi Lăng"

Sắc mặt "Kiệm Thứ" trắng bệch, cảm nhận từng đợt suy yếu mãnh liệt đánh tới, hắn ta hơi do dự, chẳng mấy chốc đã gật đầu: "Được!"

Tiếng nói vừa dứt, "Kiệm Thứ" nhanh chóng nghe được bên tai vang lên một giọng nói rất quen thuộc: "Lưu Lam hoàng triều Kiệm Thứ đạo hữu?"

"Ta chính là Hàn Ảm Kiếm tông Cô Miểu.."

1106 chữ