Nghe đến đó, Bùi Lăng khẽ gật đầu, nhanh chóng hỏi lại: "Xin hỏi tiền bối, vãn bối có phong thái thành Tôn hay không?"
Trước đó "Yếm Khư" tiên tôn từng nói, hắn có phong thái thành tựu Tôn.
Hơn nữa, trong hai vị trí Tiên Tôn còn trống mà "Yếm Khư" tiên tôn nhắc đến, có một cái là của hắn!
Chỉ có điều, sau đó "Ly La" tiên tôn lại nói hắn chỉ có phong thái thành Vương...
Hiện tại, tất nhiên hắn muốn nghe ý kiến của thiên kiếp...
Thiên kiếp biến thành nữ tử cung trang đỏ hồng bình tĩnh nói: "Có!"
"Trong bốn vị trí Tiên Tôn còn trống mà bản tọa vừa nói, ngươi cũng có thể ngồi lên Bùi Lăng nghe vậy, lập tức hài lòng nhẹ gật đầu.
Quan điểm của hai vị Tiên Tôn và thiên kiếp, hai so một, "Ly La" tiên tôn chắc chắn đã tính sai!
Hắn nhanh chóng hỏi: "Nếu vãn bối thành Tôn, làm như thế nào mới có thể là để lại biểu tượng mà vị trí Tiên Tôn cần có trong quá khứ và tương lai?"
Thiên kiếp biến thành nữ tử cung trang đỏ hồng từ tốn nói: "Ngươi vốn không phải sinh linh trong năm tháng này.
"Chỉ cần lưu lại biểu tượng ở năm tháng này, sau đó còn sống trở lại năm tháng ban đầu là được"
Bùi Lăng lập tức ghi nhớ lời nàng nói, sau đó suy nghĩ, đột nhiên lại hỏi: "Như vậy, tổng cộng có mấy vị trí Tiên Đế còn trống?" Thiên kiếp biến thành nữ tử cung trang đỏ hồng nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, chậm rãi nói: "Không Gian chi chủ, Tạo Vật chi chủ, Thời Gian chi vương, Luân Hồi chi vương.."
Chốn hỗn độn.
Sa mạc hoang vu chập trùng lan tràn, bóng tối tràn ngập, chín cột trụ cao ngất.
Lít nha lít nhít xiềng xích quấn lấy quan tài huyết sắc, chìm nổi thoải mái giữa không trung.
Rầm rầm... Rầm rầm... Tiếng lũ lụt trùng điệp không ngừng không nghỉ.
Bên ngoài chín cột trụ, vẻ mặt từng nhân tộc trang nghiêm, mắt không chớp ngắm nhìn kiếp lôi đánh xuống.
Điện quang to lớn sáng tắt giữa thiên địa, ngắn ngủi chiếu sáng phương thế giới này.
Sau khi bóng dáng huyền bào vác đao độ kiếp xong, đột nhiên biến mất.
Chờ đợi khoảng một lát, đối phương vẫn chưa từng xuất hiện, từng tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong lại nối đuôi nhau mà vào, bắt đầu tiếp tục độ kiếp.
Huyết nhục của Đọa Tiên to lớn bị nghiền thành vũng máu, như nước mưa hắt vẫy trên đầu, trên mặt, trên thân những tu sĩ này.
Ầm ầm....
Sấm sét vang lên, lực lượng lạnh lẽo, hỗn loạn đến từ huyết nhục Đọa Tiên, cùng huy hoàng thiên uy quấn vào nhau, chấn động giữa chín cột trụ.
Từng bóng người ngã xuống, hôi phi yên diệt, cũng có từng bóng người giãy giụa bò lên, khí tức quanh người đột nhiên kéo lên... Nhân tộc bên ngoài chín cột trụ im lặng nhìn tình cảnh này, như ruộng lúa trong bão tố, mỗi một gốc cây lúa đều chập chờn dữ dội trong mưa gió.
Nửa ngày sau, số lượng tu sĩ hơi giảm bớt, sau khi chữa thương hoàn tất lại một lần nữa bước vào trong chín cột trụ.
Huyết vũ Đọa Tiên càng nhiều hơn vừa rồi một chút bay lả tả rơi xuống...
Tím xanh đan xen trên trời cao, soi sáng ra từng khuôn mặt nhân tộc.
Ở chỗ cách chín cột trụ một khoảng cách, "Không Mông" đột nhiên thở ra một hơi, pháp lực cả người khuấy động, trong chớp mắt chui vào trong cơ thể, khí cơ bình thản như tịnh thủy.
Lúc này nàng sinh cơ dạt dào, thương thế đều khôi phục, khí tức thuần túy cô đọng đã tới đỉnh phong.
Đôi mắt sáng mở ra, đảo qua quanh mình, lại không thấy Bùi Lăng, "Không Mông" nhẹ cau hàng lông mày kẻ đen, không khỏi nhìn về phía "Hồn Nghi", tiếng nói lãnh đạm: "Bùi đạo hữu đâu?"
"Hồn Nghi" váy dài bồng bềnh, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng, vẻ mặt bình thản: "Đế tung xa xăm, huyền ảo thâm thúy"
"Ngươi chỉ là một tiên hạ đẳng, không có tư cách được biết"
Sắc mặt "Không Mông" lạnh lẽo, lập tức nói: "Bùi đạo hữu không thể rời đi mà không để lại một câu cho bản tọa, chắc chắn là ngươi cố ý giấu giếm "Bản tọa khuyên ngươi thành thật chuyển lời"
"Nếu không, đừng trách bản tọa không khách sáo!"
Tu vi hiện tại của nàng đã đạt tới tám mươi mốt trận đạo kiếp!
Không chỉ có thực lực tăng nhiều, hơn nữa lại có thể sử dụng một ấn trong tam đại thiên ấn Tố Chân Thiên!
Lần trước tu luyện [Âm Cực Vô Tướng], "Hồn Nghi" này đã bắt đầu đối đầu với nàng.
Hiện tại lại đứng ở trước mặt nàng, giấu giếm vị trí của Bùi Lăng, tất nhiên nàng sẽ không khách sáo với đối phương.
Nghe vậy, vẻ mặt "Hồn Nghi" nhàn nhạt, giọng mang theo vẻ thương hại: "Tiên hạ đẳng chỉ là tiên hạ đẳng, không khám phá được hư ảo.."
"Sướng vui giận buồn đều ảnh hưởng bởi huyễn cảnh, đạo tâm bị long đong, thật thà ngây thơ, thật đáng buồn, đáng thương, đáng tiếc!"
"Vốn dĩ, bản đế không muốn so đo với tiên hạ đẳng một giới như ngươi"
"Nhưng tiên hạ đẳng nhà ngươi quá không có quy củ!"
"Là Tiên Đế thượng giới, lần này thuận tiện dạy quy củ cho ngươi thật tốt!"
Trong lúc hai người nói chuyện, váy phồng lên, tiên lực bành trướng, đã sắp ra tay.
Vào lúc này, một bóng dáng huyền bào vác đao đột nhiên xuất hiện ở giữa hai người.
Hắn bào phục chấn động, khí cơ bừng bừng phấn chấn, trên dưới cả người tràn ngập khí tức vô cùng kinh khủng như biển giận sóng to, đang muốn hủy diệt chúng sinh vạn vật.
Lúc này, thấy mình đã rời khỏi mộng cảnh, Bùi Lăng không do dự chút nào, lập tức đưa tay, một trái một phải ôm eo nhỏ nhắn của hai người "Không Mông" và "Hồn Nghi", tiếng nói trầm thấp: "Đi!"
Ngay sau đó, bóng dáng ba người lập tức tan thành mây khói.
1108 chữ