Tất cả Long tộc, Thủy tộc đồng thanh nói: "Vâng!"
Chẳng mấy chốc, Long Hậu sắp xếp hoàn tất, phất tay phân phó tan triều, để rất nhiều Long tộc, Thủy tộc, các ti kỳ đi làm việc.
Vừa nãy chính điện còn tụ tập đông đúc, chỉ một thoáng quay về rộng lớn, phía dưới thềm son chỉ có một bóng dáng đầu rồng, mai rùa, thân người đứng tại chỗ, không có ý cáo lui.
Thấy Long tộc, Thủy tộc khác đều đã rời đi, lão Long Quy nhìn về phía Long Hậu.
Long Hậu nhàn nhạt hỏi: "Chuyện gì?"
Lão Long Quy do dự nói: "Nương nương, việc này vì lão thần mà ra.."
Còn chưa nói hết lời, Long Hậu trực tiếp ngắt lời: "Nếu ngươi thật sự giết con tiểu Kim Ô kia thì tính sao?"
"Tộc ta làm việc, không cần lo trước lo sau như thế!"
"Không còn chuyện gì khác thì lui ra đi, chuẩn bị sẵn sàng đại chiến là đủ"
Nghe vậy, lão Long Quy lập tức hành lễ thật sâu: "Cẩn tuân mệnh lệnh nương nương!"
Trong lúc mày trắng râu trắng như tuyết hơi lay động, hắn ta đã lặng yên lui ra.
Trong chính điện trống rỗng lập tức chỉ còn lại Long Hậu.
Nàng nhìn quanh một vòng, đang muốn đứng dậy, trong đầu vô thức hiện ra một bóng dáng huyền bào vác đao, dáng người hắn ta thẳng tắp, khí tức hoàn mỹ.
Chính là tên nhân tộc lần trước tự tiện xông vào hành cung Long tộc...
Long Hậu hơi ngạc nhiên, một sâu kiến yếu đuối không chịu nổi, nàng nên sớm quên đối phương mới đúng, sao đến lúc này chợt nhớ tới nhân tộc này?
Thế nhưng, Long Hậu cũng không coi là chuyện đáng kể, suy nghĩ xoay chuyển liền ném ra sau gáy, tiếp theo đứng lên, bước đến hậu điện.
Hồng hoang.
Thuỷ tinh cung.
Mây khói lam nhạt mờ mịt như sa, quanh quẩn thân thể uyển chuyển mềm mại, Giao Nhân vương nữ "Thi Thấm" vừa đi ra chính điện, đang muốn một mình trở về thiền điện chuẩn bị vật cần thiết đại chiến, đột nhiên vẻ mặt khẽ giật mình, trong đầu óc tự nhiên lại hiện ra một bóng dáng huyền bào vác đao...
Ngay sau đó, hai gò má như mỡ đông khi sương tái tuyết của nàng lặng yên bay lên một vòng ửng đỏ, lại không biết nghĩ tới điều gì.
Phát hiện sự khác thường của "Thi Thấm", "Hi Ngao" bên cạnh lập tức hỏi: "Sao thế?"
"Thi Thấm" lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Không có việc gì!"
"Hi Ngao" cảm thấy hơi kỳ quái nhưng không đợi nàng mở miệng vặn hỏi, vẻ mặt nàng cũng trở nên mê ly kỳ lạ, trong đầu óc như thấy được một bóng dáng huyền bào vác đao, vừa rời khỏi chính điện thuỷ tinh cung, anh tư bừng bừng phấn chấn, ngạo nghễ thẳng tắp.
Không biết vì sao lúc này trong lòng nàng không có bất kỳ ác cảm và tức giận nào với tên nhân tộc kia, ngược lại tràn đầy một loại cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được...
Sắc mặt "Hi Ngao" hơi đỏ lên chợt khôi phục như thường, lập tức giả vờ như không có việc gì xảy ra, tiếp tục bước về phía trước.
Cùng lúc đó, bước chân của Long Nữ "Yểu Du" hơi dừng lại, trong đầu cũng xuất hiện hình ảnh khiến nàng thất thần...
Hồng hoang.
Bên ngoài thuỷ tinh cung, dưới đáy vạn khoảnh sóng biếc.
Trong lồng giam riêng biệt khó mà chạm đến, di cốt trắng đục tản mát đầy đất, khí tức tĩnh mịch, rét lạnh, oán độc... Quanh quẩn.
Xiềng xích ngổn ngang lộn xộn vẫn khóa lại cả người "Trì Yểu", khí tức lạnh lẽo hỗn loạn liên tục không ngừng tràn vào trong cơ thể "Trì Yểu" từ phía trên xiềng xích, như vạn đạo cương đao không ngừng đảo loạn, cắt thần hồn và đạo thể của hắn ta.
Đau đớn cuồn cuộn như sóng biển mãnh liệt, gào thét càn quét.
Lúc này đầu "Trì Yểu" cúi xuống, trên dưới cả người vết thương chồng chất, thậm chí trong vết thương tái nhợt đã không cách nào chảy ra vết máu.
Sinh cơ quanh người hắn ta xa xăm như đã không đủ sức xoay chuyển đất trời.
Bộp, bộp, bộp...
Ngay lúc này, mấy tiên nhân Thủy tộc nối đuôi nhau mà vào, ánh mắt lạnh băng đảo qua Đọa Tiên nhân tộc trước mặt, ác ý nồng đậm như thực chất.
Trong lúc "Trì Yểu" ngơ ngác, mơ hồ có phát hiện lại đã không có sức lực nói chuyện.
Tiên quan Thủy tộc cầm đầu nhìn qua hắn ta, tiếng nói lạnh lùng: "Ba ngày đã đến, mang đến [Tru tội đài l!"
Mây tầng như núi, uốn lượn vạn dặm.
Dây leo to lớn quấn giao, uốn lượn vào vòm trời.
Một gốc thần mộc bao quanh sơn thủy vô tận, lúc bốn mùa giang hà suối thác nước.
Ngàn vạn linh thực chen chúc rêu rao, tiên khí tràn trề, mây khói lượn lờ như dải xanh.
Bóng người huyền bào vác đao đi từ từ, lướt nhẹ qua hoa cỏ như một con sâu nhỏ không đáng chú ý.
Bùi Lăng bị hệ thống điều khiển, từng bước một tiến về phía trước.
Theo hắn leo lên, trật tự thêm lên người hắn càng ngày càng nhiều.
Xiềng xích vô hình trùng điệp rơi xuống, khí tức của hắn cũng liên tục tăng lên, uy áp kinh khủng chấn động quanh mình, nơi đi qua cỏ cây rủ xuống, sơn thủy vắng vẻ như đều chấn nhiếp hắn, đã đạt đến tình trạng tiên nhân tầm thường khó mà với tới.
Khói xanh cuồn cuồn như sông biển mênh mông, ống tay áo xoay tròn.
Bùi Lăng bước ra một bước, số bụi linh hoa thò ra từ trong mây mù, cành lá tươi tôta, chập chờn như múa.
Nơi đây đã là chỗ cao trên Kiến Mộc, đám mây có thể đụng tay đến, cung điện liên miên mờ mịt, cùng rất nhiều tiên nga trang điểm lộng lẫy, tiên tư dật mạo lại vẫn ở trên vòm trời xa xa.
Trong tiên nhạc bồng bềnh, leo lên mỗi một bước đều có uy áp cuồn cuộn, ầm vang giáng xuống, như muốn đánh tất cả sinh linh trên Kiến Mộc thành bụi bặm.
1106 chữ