Vẻ ngoài của "Không Mông" vẫn xinh đẹp như thế, trong mắt lại như có lít nha lít nhít con ngươi, tóc xanh như mây, vô số móng vuốt tái nhợt nhô ra, trộn lẫn rất nhiều xúc tu mềm mại di chuyển giữa ống tay áo, như một đóa bồ công anh nhẹ nhàng bay vào bên trong chín cột trụ, nàng hơi ngửa đầu, tử điện vút không, soi sáng ra khuôn mặt tái nhợt lại quỷ quái của nàng.
Bùi Lăng ở phía xa thấy rõ ràng, lập tức khẽ giật mình.
Ngay sau đó, kiếp lôi đột nhiên rơi xuống.
Oanh! !
Ầm ầm!
Tử điện rét lạnh vắt ngang phương bầu trời này như thác nước đột nhiên rơi xuống, một đạo thiên kiếp huy hoàng ầm vang đánh xuống.
Một tên phàm nhân sau cùng ra sân ngã xuống đất theo tiếng động, trên dưới cả người hắn ta cháy đen một mảnh, máu tươi ào ạt chảy xuôi, sinh cơ vô cùng yếu ớt như nến tàn trong gió, dường như ngay sau đó sẽ hoàn toàn bị dập tắt, lại ngoan cường thiêu đốt lên, yếu ớt chập trùng.
Một sợi khí tức rất bé nhỏ tiêu tán ra từ trong cơ thể hắn ta.
Bên ngoài chín cột trụ, rất nhiều Đại Thừa vẫn đang quan sát đều thầm thở phào, Cự vung ống tay áo một cái, cách không thu tên phàm nhân thành công nhập đạo này tới bên cạnh, sau đó bóp nát một gốc linh thảo màu sắc nhợt nhạt, tản ra mùi đắng chát, chất lỏng linh thảo nhỏ xuống thể xác phàm nhân, thương thế nặng nề của phàm nhân lấy tốc độ cực nhanh khép lại.
Cùng lúc đó, hắn ta quay đầu nhìn về "Không Mông", nói: "Phàm nhân do chúng ta dẫn tới cũng đã độ thiên kiếp xong, ngươi đi đi"
"Nhớ kỹ, đừng cậy mạnh!"
"Thật sự không chống đỡ được, lập tức dừng lại lúc sáu mươi bốn kiếp"
"Không Mông" không gật đầu, mà nhìn lại cách đó không xa.
Trên sa mạc tối tăm, một nữ tu áo đậm tóc trắng ngồi xếp bằng, mái tóc dài của nàng không gió mà bay, da sáng trắng hơn tuyết, lông mi dài buông xuống như cánh bướm nghỉ lại, dù dáng người yểu điệu, dung nhan như ngọc, khí tức khủng bố lưu chuyển bành trướng, phía dưới Phượng Nghi tự nhiên ẩn chứa sức mạnh cực lớn. Lúc này, "Hồn Nghi" đã hoàn toàn khôi phục thương thế, khí tức hoàn mỹ đặc biệt thuộc về Đại Thừa tám mươi mốt kiếp lộ ra rõ ràng không bỏ sót.
Mỗi một hành động, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng đều không có chút tỳ vết nào, như tạo vật xuất sắc nhất trong phương thiên địa này.
Phát hiện ánh mắt của "Không Mông", "Hồn Nghi" mở ra hai con ngươi, cũng nhàn nhạt liếc về phía nàng, chợt khinh thường lạnh lùng nói: "Tiên hạ đẳng.."
Sắc mặt "Không Mông" lập tức trở nên nghiêm túc, ngay cả loại tu sĩ Vô Thủy sơn trang không có đầu óc gì cũng có thể tám mươi mốt kiếp, nàng có gì không thể?
Đúng vậy, căn bản không cần thiết cậy mạnh!
Tám mươi mốt kiếp, nàng tuyệt đối có thể qua!
Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, lúc này "Không Mông" nói: "Ta không có bất cứ vấn đề gì"
Nói xong, nàng bước nhanh đến phía trước, tiếp nhận huyết nhục tàn tiên bị cắt xuống từ trong tay Cự, trực tiếp một ngụm nuốt vào!
Ngay sau đó, cảm giác âm u lạnh lẽo cuồn cuộn như hồng thủy vỡ đê lập tức xông vào cả người "Không Mông thể xác đột nhiên chấn động, trên da thịt trắng nõn lập tức hiện ra sương mù như mây khói, sương mù kia như từng khuôn mặt oán độc, lại như vô số con ngươi màu đỏ ngòm...
"Không Mông" cảm thấy toàn bộ thân hình của mình đang không ngừng vặn vẹo, nhúc nhích, nhanh chóng đi đến sụp đổ.
Nàng không do dự, lúc này bước ra một bước lập tức tiến vào bên trong chín cột trụ.
Phía trên chín cột trụ, kiếp vẫn ầm vang hội tụ, vô số điện xà tuôn ra, tiếng sấm sét trùng điệp.
Bên trong thiên uy huy hoàng, "Không Mông" đột nhiên phát hiện một khí tức rất quen thuộc xuất hiện ở phương địa giới này.
Bùi Lăng?
Không kịp suy nghĩ nhiều, răng rắc!
Một đạo to lớn kiếp lôi đã ầm vang rơi xuống!
Điện quang chiếu sáng thiên địa, xiềng xích khó mà tính toán điên cuồng co rút, như cuồng mãng đi khắp, quan tài huyết sắc không ngừng chìm nổi, rầm rầm... Rầm rầm...
Tiếng vang to lớn chấn động sa mạc, đất cát bắn tung toé, mặt đất run rẩy, vô số phồn hoa nở rộ trong hư không, trong tầng tầng lớp lớp cánh hoa bay tán loạn, có kiếm quang mát lạnh như dòng suối đêm trăng tung hoành, nghênh đón kiếp lôi từ phía chính diện.
Trong nháy mắt, tiếng kim thiết va chạm nhau liên miên không ngừng, loạn hoa tung bay, kiếm quang chiếu điện, váy thêu của "Không Mông" phồng lên, trên dưới cả người sát ý bừng bừng phấn chấn, đầu ngón tay khắp nơi, ánh đao sắc bén gào thét qua lại.
Oanh! !!
Theo một điểm điện quang cuối cùng hoàn toàn chôn vùi, nàng thành công đỡ được vòng kiếp lôi thứ nhất.
Kiếp lực cuồn cuộn lập tức hóa thành trời hạn gặp mưa, từng tia từng sợi thấm vào thể xác, để đạo thể hấp thu. Cùng lúc đó, tiên lực vô cùng dày đặc trong huyết nhục tàn tiên vừa nuốt vào cũng bắt đầu trở nên ôn thuần, chủ động dung hợp với đạo thể của nàng.
Ánh mắt "Không Mông" rực rỡ như lưỡi đao mới mài, khí tức nhanh chóng tăng vọt!
Ầm ầm...
Kiếp vẫn càng lúc càng nồng nặc, điện quang cuồn cuộn, lôi đình mênh mông, kiếp lôi vừa ấp ủ đã tiếp tục đánh xuống...
Bên ngoài chín cột trụ, từng Đại Thừa nhân tộc mắt không chớp nhìn qua.
Một lão giả râu tóc hoa râm, mặc áo nâu trầm giọng nói: "Có thể giữ tỉnh táo, chủ động luyện hóa tiên lực Địa Tiên... Chắc không có vấn đề gì"
1112 chữ