Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 2936: Tộc ta làm việc, hoàn trả gấp mười! (4)




Khí lạnh đến tận xương, trộn lẫn tử ý lạnh thấu xương như sóng to gió lớn, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên.

Đại Nhật chân hỏa quanh người Kim Ô cũng từ khí thế hừng hực ban đầu, dần trở nên yếu ớt mỏng manh. Lạnh băng, tĩnh mịch, u ám... Bao bọc hai người từng tầng.

Không biết qua bao lâu, Bùi Lăng đã bị hàn ý ăn mòn toàn thân cứng ngắc, Đại Nhật chân hỏa quanh người Kim Ô cũng bị ép vào trong thể xác, khóe mắt đuôi lông mày hai người đều ngưng kết ra từng tầng sương tuyết màu xám đen...

Đột nhiên như xuyên qua một tầng mặt nước, bọn họ lập tức vọt ra từ trong nước.

Bùi Lăng lập tức tỉnh táo, dò xét xung quanh.

Dòng nước đục vàng cuồn cuộn chảy xuôi, trên không một mảnh hư vô vô ngần.

Hai người như quay về lúc Kim Ô dẫn theo hắn đi vào Hoàng tuyền.

Chỉ có điều, hiện tại phương không gian này đặc biệt tĩnh mịch.

Tất cả quỷ quái, người chết, tà ý... Như tan thành mây khói. Ngoại trừ Hoàng tuyền và U Minh này, dường như cũng không có cái gì.

Dường như trong khoảng thời gian Kim Ô dẫn theo Bùi Lăng tiến vào Hoàng tuyền, toàn bộ U Minh xảy ra sự thay đổi mạnh mẽ, bao gồm U Minh chi chủ, tất cả người chết đều rời đi, chỉ để lại mảnh U Minh chi địa này.

Kim Ô không hề cảm thấy ngạc nhiên với tình cảnh trước mắt, trong mắt nàng bắn ra ánh lửa, quanh người bùng lên ánh sáng, Đại Nhật chân hỏa lại bốc lên, một lối đi mờ nhạt xuất hiện ở trước mặt hai người.

Chân hỏa lại chiếu rõ U Đồ, sinh cơ trùng điệp mãnh liệt trào tới từ trong lối đi. Nàng vung ống tay áo vàng ròng một cái, cuốn lên Bùi Lăng, đạp vào lối đi, phi tốc độn hành. Chẳng mấy chốc, bọn họ xông ra lối đi, trước mắt rộng mở trong sáng, chỉ thấy mặt đất bao la, màn đêm thâm thúy, một vòng ánh trăng sáng trong treo cao trên bầu trời.

Sương sắc khác với ánh trăng hồng hoang quá nhiều, như là một vị tiểu thư khuê các do danh môn thế gia tỉ mỉ bồi dưỡng ra, dịu dàng vẩy đầy đất.

Ánh trăng như nước, lại như ánh bạc tinh khiết không tì vết sau khi luyện trăm lần, soi sáng ra muôn sông nghìn núi trong bóng đêm.

Sơn thủy xa xôi, phong tình khác nhau, cứ như mỹ nhân thiên hình vạn trạng.

Nhưng cẩn thận nhìn lại, núi rừng uốn lượn đều là xúc tu lít nha lít nhít quần lấy nhau, theo thân cành co rút như chụp vào vòm trời, rủ xuống từng cái mắt dọc đầy ác ý.

Dãy núi chập trùng có xương trắng đắp lên, có xúc lâu từng đống, có từng cánh tay tái nhợt xây thành, còn có dòng suối róc rách chảy xuôi dưới cành lá lượn quanh vô số thi hài giăng khắp nơi, màu sắc ảm đạm không phải bóng đêm che đậy, mà là dòng máu thuần túy.

Huyết hà giăng khắp nơi, liên miên như mạch máu sinh linh, toàn bộ thiên địa như là một đầu cự thú to lớn khó có thể tưởng tượng.

Vô số khuôn mặt có to có nhỏ gào thét, kêu thảm, nguyền rủa hiện ra trong hư không, mặt đất, dòng suối, dãy núi... Hiện ra mỗi một mảnh cành lá quái đản, thậm chí mỗi một hạt bụi đất bé nhỏ.

Trong tối tăm có vô số tiếng động quanh quẩn bên tai.

Những tiếng động này như vô cùng bén nhọn, như muốn chấn vỡ chúng sinh vạn vật, lại như trầm thấp mơ hồ, mờ mịt không rõ, như là trùng vụ nhỏ bé khó mà tính toán, tranh nhau chen lấn bao trùm từ trên xuống dưới người nghe, hoàn toàn thôn phệ bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu. Tình cảnh này rất giống buổi đêm hồng hoang, nhưng lại hoàn toàn khác buổi đêm hồng hoang. Đêm hồng hoang, huyết nguyệt treo cao, đỏ hồng bày ra, nhưng trong ánh trăng ào ạt có Đế Lưu Tương phủ khắp mặt đất, tẩm bổ vô số sinh linh.

Nơi đây, trăng tròn tươi đẹp, ưu nhã trong sáng, giữa thiên địa lại chỉ có khí tức âm u lạnh lẽo, tà ác, sa đọa, hỗn loạn... Vững vàng lấp kín!

Tắm rửa dưới ánh trăng như sương đã lâu, khí tức suy vi của Bùi Lăng nhanh chóng khôi phục.

Hắn hít sâu một hơi, lập tức hỏi: "Tiền bối, đây là nơi nào?"

Thiếu nữ Kim Ô đứng bên cạnh hắn, hai con ngươi vàng ròng không khống chế nổi khép lại, Đại Nhật chân hỏa quanh người lập tức tán đi ánh sáng và nhiệt độ cuồn cuộn, hóa thành một mảnh u lam thâm thúy âm u lạnh lẽo, lam diễm bay vút lên, có từng cái móng vuốt trắng đục nhô ra, chầm chậm nhúc nhích, lại có từng khuôn mặt quỷ dữ tợn oán độc hiện ra, lạnh lùng nhìn về bốn phương tám hướng, giọng nói của nàng trịnh trọng: "Thế giới trước đó của chúng ta là thế giới có thứ tự, cũng là căn cơ của Vô Cấu thế giới"

"Hiện tại đi tới thế giới không có thứ tự, là Hỗn Độn thế giới bên cạnh "Chỉ có sinh linh từng làm trái thiên cương, mới có thể nhìn thấy thế giới này!"

"Mặt trăng ở nơi nào?"

Không có thứ tự?

Bên cạnh "Hỗn Độn"?

Bùi Lăng khẽ giật mình, sau đó nhanh chóng kịp phản ứng, Kim Ô dẫn hắn tới gặp vị Tiên Tôn cuối cùng kia!

Tất cả... Cực kỳ trùng hợp!

Nhưng nghiêm túc nghĩ lại, bắt đầu từ Vạn Tiên hội, vì tìm kiếm thiên kiếp, mở rộng quyền hành tiên chức, Kim Ô tộc và Long tộc vốn đã không hợp nhau.

Sau đó vì lý do của hắn, Đan Hi trực tiếp làm rùm beng với bên Long tộc...

Sau khi Vạn Tiên hội kết thúc, hắn đi tìm vị trí của "Không Mông", mượn Đại Nhật chân hỏa của Đan Hi để đi vào U Minh.

Sau đó nữa, Đan Hi không trở về Ngu Uyên trước khi mặt trời lặn, đối đầu với Long tộc, sau khi bị thương lại đại chiến với nhân tộc, cuối cùng bị hắn cứu đi...

1088 chữ