Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 2929: Vị trí Tiên Tôn còn trống (3)




Trong biển người cuồn cuộn, dường như "Thái Đồ" thấy bóng lưng kia cũng không quay đầu lại chỉ nhẹ gật đầu, chợt ẩn vào đám người...

Lúc lại muốn nhìn kỹ, tay áo của "Thái Đồ" lại bị lay động, một nữ đồng ba năm tuổi đứng trên mặt đất, ngửa đầu trông mong hỏi: "Thái Đồ đại nhân, cha ta cũng đi thảo phạt U Minh"

"Nghe nói đại quân thảo phạt U Minh đã trở về, cha ta đâu?"

Tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt vang lên, huyền bào như ảnh, đang lặng yên không tiếng động đi ngược dòng người.

Bùi Lăng chậm rãi dạo bước, cửa hàng ven đường ánh đèn mờ mờ, trộn lẫn với trời cao đỏ hồng thành một mảnh quái đản kỳ quặc, soi sáng ra đôi mắt thâm thúy như biển vào đêm dài, vô ngần không đáy.

Đám người còn đang nhốn nháo, tiếng người vẫn sôi trào.

Tiếng thút thít, cười to, cảm kích, thổ lộ, buồn bã, gào thét... Như thủy triều chấn động, sôi trào mãnh liệt sau lưng hắn.

Ở góc đường, hài đồng cầm theo đao kiếm làm bằng gỗ binh binh bang bang đánh nhau, nội dung chơi đùa đã thay đổi: "Ngươi thua! Đổi ngươi làm Ứng Thanh Quyệt!"

"Phệ! Tà ma đáng chết, xem kiếm!"

"Ta không muốn! Ta muốn làm Tiếu Quyệt! Tốt, ngươi cười... Ngươi chết! Nhân tộc, chết cho bản tà ma!"

"Đánh chết hắn! Đánh chết hắn! Tiếu Quyệt, Khốc Quyệt, Ứng Thanh Quyệt... Đều phải chết!" Tự mình cảm nhận được đoạn năm tháng đã sớm bị xóa đi hoàn toàn trong ghi chép của chín tông, trong vô thức Bùi Lăng thấy được một bộ váy cẩm tú, tay vịn lan can, gò má yểu điệu hoàn mỹ, nàng tóc xanh búi cao, châu trâm cắm nghiêng, chính là "Mặc Côi". Bùi Lăng lập tức lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng vội họ một tiếng.

Bên ngoài học đường, "Mặc Côi" tập trung tinh thần, đôi mắt sáng xuyên qua khe hở hàng rào, không chớp mắt nhìn chằm chằm lão phu tử bên trong.

Lúc này, lão phu tử kia đang nói: "... Long Vương kia mặt dày vô sỉ, nói bổn vương không biết dạy người dưới, lại có loại người ăn cây táo rào cây sung như Giao Nhân vương nữ, ngươi không thể vượt qua ải này, chỉ là nhân tộcnhà ngươi ỷ vào mình thanh xuân tuổi trẻ, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong... Dụ dỗ nữ tiên tộc ta, giúp ngươi qua ải mà thôi!"

"Nếu ngươi muốn gặp được vương hậu mà bổn vương cưới hỏi đàng hoàng, tiếp tục giải một đề khó của ta!"

"... Tê!" Trong học đường vang lên tiếng hít khí lạnh.

Bên ngoài viện, "Mặc Côi" cũng nhíu mày lại, trên mặt lộ ra vẻ căm phẫn.

Long Vương này thật sự không biết xấu hổ!

Rõ ràng Long hậu của hắn ta và thiếu niên nhân tộc kia lưỡng tình tương duyệt, Long Vương này lại...

Suy nghĩ chưa dứt, bên cạnh xuất hiện một bóng người, lại có người tới gần.

"Mặc Côi" muốn nghe nội dung tiếp theo, cộng thêm nơi đây là hoàng đô nhân tộc, cũng không hung hiểm, lại chưa từng để ý tới, đôi mắt ngập nước không chớp lấy một cái, nín thở tập trung, chờ đợi phần tiếp theo của câu chuyện.

Lúc này, Bùi Lăng đi đến bên cạnh nàng đang muốn mở miệng chào hỏi, đột nhiên phát hiện nơi đây là học đường đã đi ngang qua lúc đến.

Câu chuyện mà phu tử trong học đường đang kể, không phải do những tiền bối nhân tộc vừa rồi, bịa đặt lung tung tạo ra cái gọi là khúc mắc giữa thiếu niên nhân tộc và Long tộc sao?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Bùi Lăng tối đen, lập tức gọi: "Mặc Côi tiền bối.."

"Ừm?"

"Mặc Côi" nghe vậy, đột nhiên lấy lại tinh thần, vừa quay đầu lại thấy Bùi Lăng đã đi tới cách nàng không xa.

Bùi Lăng lập tức giải thích: "Mặc Côi tiền bối, câu chuyện bên trong đang kể.."

Không đợi hắn nói xong, "Mặc Côi" đã nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Chắc câu chuyện này đi ra từ tay một vị tiền bối nào đó rất mạnh "Không có pháp tắc dao động, cũng không có bất kỳ thủ đoạn mê hoặc gì"

"Nhưng vừa rồi ta chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua, tùy ý nghe hai câu đã không nhịn được muốn nghe tiếp"

"Hơn nữa càng nghe càng muốn nghe!"

"Thậm chí nhận biết, ý nghĩ, tâm trạng của ta... Cũng bắt đầu bị chuyện xưa ảnh hưởng."

"Dường như bản thân câu chuyện này có vấn đề gì đó.."

Nghe vậy, vẻ mặt Bùi Lăng bình tĩnh, đây là chiến lược do nhân tộc sắp xếp, chẳng những câu chuyện này có vấn đề, hơn nữa nội dung chuyện xưa cũng hoàn toàn là nói bậy!

Thế nhưng, Đại Thừa như "Mặc Côi" đều không ngăn cản nổi câu chuyện này tẩy não, ngược lại khiến hắn hơi bất ngò.

Suy nghĩ hơi đổi, Bùi Lăng nhanh chóng nói: "Tiền bối, không cần phải để ý đến câu chuyện này "Nhân Vương tiền bối nói cho ta biết một việc, e rằng không thể đi con đường leo lên Kiến Mộc thành tiên này!"

"Mặc Côi" nghe vậy khẽ giật mình, con đường thành tiên của các đời tiên tổ chín tông đều là thông qua Phù Sinh kỳ cục, trở lại quá khứ, leo lên Kiến Mộc thành tiên...

Nhanh chóng suy nghĩ một lát, "Mặc Côi" lập tức kịp phản ứng, nhanh chóng hỏi: "Tiên tổ sắp trảm Kiến Mộc, chúng ta không kịp leo lên Kiến Mộc?"

Bùi Lăng lắc đầu, nói: "Không phải "Trảm Kiến Mộc, chắc còn cần một khoảng thời gian"

"Hiện tại không thể leo lên Kiến Mộc thành tiên, là vì...

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút.

Vừa rồi hắn và Nhân Vương cáo lui, Nhân Vương cố ý nhắc nhở hắn, việc này liên quan đến Tiên Tôn, đừng truyền ra ngoài.

Nếu không, không phải chuyện gì tốt với người nghe được...

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng nói tiếp, "Là vì một vài nguyên nhân đặc biệt.."

Thấy Bùi Lăng nói mập mờ, "Mặc Côi" ăn ý không hỏi nhiều, nàng suy nghĩ, chợt nói: "Vừa rồi gặp được Hàn Ảm Kiếm tông Cô Miểu ở nơi này"

1095 chữ