Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 2856: U Minh nữ tiên (3)




Thường cách một đoạn mới trồng một đôi cây cao.

Loại cây cối này khí tức vô cùng u lãnh, như huyền băng vạn năm ngưng tụ mà thành, toàn bộ thân cây đều là sương mù mịt mờ quanh quẩn, tản ra băng hàn vô ngần, hóa thành từng mảnh bông tuyết đen nhánh, lặng yên bay xuống.

Trên cây không có bất kỳ lá cây gì, chỉ có đầu cành kết từng trái cây có to có nhỏ.

Trái cây kia màu sắc đen nhánh, có khô quắt lồi lõm, có no đủ mượt mà, trái khô quắt trông hình thù kỳ quái, khó mà nói dáng dấp ra sao; trái no đủ lại cực kỳ giống đầu nữ tử nhân tộc xinh đẹp, thậm chí ngũ quan sinh động như thật, dường như chỉ cần mở to mắt sẽ là một cái đầu mỹ nhân sống sờ sờ.

Trái cây không gió mà bay, nhẹ nhàng lay động ở đầu cành, loáng thoáng như có tiếng cười thiếu nữ khẽ vang lên.

Dưới cây ngẫu nhiên có trái khô quắt quái đản rơi xuống, xếp cùng bạch cốt.

Thỉnh thoảng có nữ tiên khác hình thể sáng long lanh, đôi mắt như mực đi ngang qua, dưới bờ eo cũng là mây khói tản khắp, phiêu đãng mà đi.

Tất cả nữ tiên gặp phải nữ tiên búi tóc xếp chồng đều chủ động né tránh một bên, khép tay áo hành lễ.

Nữ tiên búi tóc xếp chồng chỉ khẽ gật đầu, không có chút dừng lại nào, nhanh chóng bước đến kiến trúc hùng vĩ nhất trong thành.

Chẳng mấy chốc, nàng đi vào một khu rừng rậm.

Khu rừng này đều có cây cối trồng ở bên đường trước đó tạo thành.

Thân cành vặn vẹo từng cục như là vô số móng vuốt uốn lượn cào vào nhau mà thành, không có bất kỳ lá cây gì, chỉ có từng trái cây rủ xuống đầu cành.

Rõ ràng trái cây nơi đây kết trái tốt hơn gốc cây bên đường vừa rồi.

Phần lớn đều thể hiện ra dáng vẻ đầu thiếu nữ nhân tộc.

Có nữ tiên đi xuyên qua dưới rừng, bận rộn.

Thấy nữ tiên búi tóc xếp chồng cũng khom mình hành lễ.

Nữ tiên búi tóc xếp chồng chỉ tùy ý thăm hỏi, liền nhanh chóng rời đi.

Sau một lát, nàng đi vào một tòa phủ đệ trang nghiêm túc mục.

Tòa phủ đệ này đặc biệt tĩnh mịch, như là mộ phần lâu không có người tế tự, yên tĩnh đứng sừng sững trong lờ mờ.

Phía trên phủ đệ có tán cây khổng lồ, loáng thoáng hiện ra.

Thân cành xoay quanh dữ tợn, thẳng vào hư vô, có rất nhiều trái cây treo từng đống, rực rỡ muôn màu, từ xa nhìn lại như đầu vô số thiếu nữ yên tĩnh nhắm hai mắt, buông xuống đầu cành, sâm nhiên đáng sợ.

Phía trên cửa chính, có bảng hiệu nền đen chữ vàng treo cao: "Uyển thành phủ".

Dưới tấm bảng, một trái một phải có một loạt nữ tiên người mặc hắc giáp đứng hầu.

Đều óng ánh sáng long lanh, mắt mực như đêm, váy như đoàn mây khói lớn phiêu tán mờ mịt, hắc khí cuồn cuộn.

Tất cả những nữ tiên này cầm trường mâu cao mấy trượng trong tay, khí tức thâm thúy lạnh băng, khuôn mặt nghiêm túc, trường mẫu đan xen, chặn con đường tiến vào phủ thành chủ.

Nữ tiên búi tóc xếp chồng dừng lại ở cửa, trầm giọng nói: "Ta có việc, cần gặp mặt thành chủ!"

Ánh mắt người trông coi đảo qua từ trên xuống dưới cả người nàng, chợt không hỏi nhiều, thu hồi trường mẫu nhường đường.

Nữ tiên búi tóc xếp chồng lập tức đi vào trong phủ.

Phủ đệ chiếm diện tích rộng lớn, bức tường đối diện uốn lượn như núi, trên đó điêu khắc Vạn quỷ cốt sơn đồ, cốt sơn kia thuần túy do đầu sinh linh xếp thành, có to có nhỏ, bao gồm ngàn vạn tộc quần.

Lại có đủ loại quỷ vật rít gào kêu gọi trên đó, tuỳ tiện hoành hành.

Tất cả đầu lâu đều là vẻ oán độc lại đau khổ, có cành lá đen nhánh, gai đâm như đao, leo trèo sinh ra từ dưới đáy cốt sơn, đâm xuyên qua hốc mắt di cốt như thủy triều tràn lan, leo lên cả dãy núi.

Vẻ mặt nữ tiên bình thản vòng qua bức tường, bước vào bên trong.

Sau bức tường trống rỗng là một quảng trường cực kỳ rộng lớn.

Xung quanh quảng trường có từng bóng đen lay động đứng sừng sững, những cái bóng kia thiên kì bách quái như pho tượng không nhúc nhích, chỉ có từng ánh mắt oán độc cùng nhau tập trung vào trên người nữ tiên, lạnh lùng ngóng nhìn.

Nữ tiên đi xuyên qua quảng trường, đi vào một cánh cửa thuỳ hoa, phía sau cửa hòn non bộ nước chảy, núi màu trắng bệch đều là di cốt xây lên, nước màu đỏ thẫm, khí tức ngai ngái như là huyết dịch của sinh linh mới chảy xuống.

Lại có mưa gió lượn vòng, quanh quẩn.

Hai bên hành lang treo chuông gió có dài có ngắn, những chuông gió kia màu sắc như tuyết, nhìn lại lờ mờ như từng con mắt tái nhợt.

Khắp nơi yên tĩnh, dường như cả tòa phủ đệ đều không có vật gì, một mình nữ tiên đi vào, phá vỡ sự an bình không biết góp nhặt bao nhiêu năm tháng ở nơi đây.

Uy áp vô hình tràn trề giáng xuống.

Nữ tiên im lặng không nói, mây khói đảo qua hành lang, chẳng mấy chốc trước mặt nàng xuất hiện một tòa quảng điện nguy nga.

Bên ngoài quảng điện, từng đôi mắt màu mực như đại dương mênh mông, vô số thị vệ cầm kích đứng đó, thủ vệ nơi đây.

Cửa điện mở rộng lộ ra cung điện sâu thẳm u ám phía sau cửa.

Có thể trực tiếp trông thấy phía trên từng tầng thềm son rủ xuống một cái cốt màn.

Cốt màn tái nhợt, giữa khe hở của màn mơ hồ thấy được một bóng dáng uyển chuyển, ngồi ngay ngắn trên vương tọa.

Khí tức của nàng thâm thúy nội liễm như không hề bận tâm.

Nữ tiên đi vào bên trong, đến bên thềm son hành lễ, trầm giọng nói: "Bái kiến thành chủ!"

1117 chữ