Bùi Lăng nhanh chóng lấy lại tinh thần, mấy lần trước đi ngang qua nơi đây, mặt sông nơi này có từng bộ hài cốt vô cùng cao lớn, nhô ra từ dưới đáy Hoàng tuyền như ngọn núi hòn đảo, chi chít khắp nơi, phía trên hài cốt còn có vô số quạ đen lạnh ngắt nghỉ lại, đôi mắt trắng bệch, tĩnh mịch quái đản.
Nhưng lần này, không thấy bóng dáng những di cốt to lớn kia, cứ như chưa từng tồn tại, giống với ngọn núi lớn treo lủng lẳng giữa rừng rậm sợi tóc trước đó...
Đây là "Quả" tiếp theo của bọn họ!
Chuyện gì xảy ra?
Thoạt nhìn thực lực của người chèo thuyền không mạnh, cực kỳ dễ đối phó, nhưng thủ đoạn định "Quả" tìm "Nhân" này...
Lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Bùi Lăng đột nhiên nhận ra cái gì đó.
Sai!
Người chèo thuyền này không phải bản thể!
Hơn nữa, người ra tay chân chính căn bản không phải người chèo thuyền!
Nghĩ tới đây, Bùi Lăng lập tức truyền âm nói: "Đại tiểu thư, từ giờ trở đi hóa thân này để ta tự mình khống chế!"
Giọng Kế Sương Nhi trong trẻo ngọt ngào, chợt vang lên trong đầu hắn: "Được!"
Bùi Lăng khẽ gật đầu, tiếp theo vội họ một tiếng, đột ngột nói: "Mặc Côi tiền bối, xin lỗi"
Nghe vậy, "Mặc Côi" ngẩn ngơ, sau đó từ tốn nói: "Đại cục làm trọng, việc Chưởng Giáo, Thiên Cơ, đệ tử chân truyền còn có Thái Thượng trưởng lão bản môn, ta sẽ không so đo với ngươi"
Bùi Lăng lắc đầu không giải thích cái gì, hắn lại nhìn về phía "Họa", bình tĩnh nói: "Họa tiền bối, mặc kệ chút nữa xảy ra cái gì, muốn sống thì theo sát ta"
"Họa" lập tức gật đầu, ngắn gọn nói: "Được."
Đã dặn dò xong mọi việc, Bùi Lăng không cần phải nhiều lời nữa, nhìn chằm chằm dòng nước đục vàng, vẻ mặt bình thản không gợn sóng.
Người chèo thuyền nhanh chóng vung mái chèo thuyền trắng bệch, thuyền nhỏ như mũi tên, rẽ nước phá sóng, dùng tốc độ cao tiến đến nơi xa.
Soạt... Soạt... Soạt...
Tiếng nước róc rách, cái bóng không ngừng bị đánh nát, bóng dáng Bùi Lăng, Kế Sương Nhi, "Mặc Côi" và "Họa" như vặn vẹo, như giãy giụa, bay lượn mà qua cùng thuyền nhỏ.
Sương mù lúc đậm lúc nhạt, sau một thời gian ngắn toà lục địa khổng lồ kia lại xuất hiện ở đuôi thuyền nhỏ. Bùi Lăng chậm rãi xoay người, không nhìn chằm chằm điểm sáng đại diện cho lối ra U Minh nữa. Ngay chớp mắt hắn quay đầu, điểm sáng trong mắt hắn biến mất như ánh nến dập tắt, tử khí quanh mình bùng lên, trong tối tăm như có vô số gông xiềng, cách không khóa chặt nhục thể thần hồn của hắn, muốn hắn vĩnh viễn đọa lạc vào U Minh, không còn rời đi!
Bùi Lăng không để ý tới những điều này, mắt sáng như đuốc nhìn về phía lục địa vô biên vô tận như bát ngát ở đuôi thuyền.
Từng dãy núi dốc đứng uốn lượn trên đó, gần như không tìm thấy chỗ bằng phẳng, thung lũng và dãy núi xen vào nhau, màu sắc xanh đen, đậm nhạt đan xen, không thấy vật khác.
Cẩn thận cảm giác mảnh lục địa này, ngoại trừ tĩnh mịch là mênh mông tang thương, vô cùng cổ xưa, cũng tồn tại vô số năm tháng.
Nhìn chằm chằm một lát, vẻ mặt Bùi Lăng lập tức trở nên cực kỳ nghiêm nghị.
Cuối cùng hắn đã biết vì sao lần đầu tiên nhìn thấy khoảng đại lục này, sẽ có một loại cảm giác quái dị khó mà miêu tả.
Đúng vậy, đây căn bản không phải đại lục gì!
Mà là một gốc cự mộc lộ gốc rễ ra ngoài!
Một trong tam đại thần mộc hồng hoang, Phù Tang đứng sừng sững trong Cam Uyên, nâng đỡ mười mặt trời, lấy chí dương chí cương trấn áp U Đô, chia cắt sinh tử.
Ở thời đại chín tông nhân tộc hậu thế, Phù Tang bị trảm, hài cốt rơi vào U Minh, hóa thành Quỷ Tang...
Suy nghĩ đến tận đây, không đợi thuyền nhỏ cập bờ, Bùi Lăng lập tức cao giọng mở miệng: "Phù Tang tiền bối triệu kiến, không biết có gì chỉ giáo?"
Thấy Bùi Lăng đột nhiên quay đầu, "Mặc Côi" giật mình, đang muốn hỏi thăm nguyên nhân, lại nghe Bùi Lăng nói: "Phù Tang tiền bối triệu kiến, không biết có gì chỉ giáo?"
Phù Tang? "Mặc Côi" và "Họa" nghe vậy đều khẽ giật mình, sau khi kịp phản ứng đều thay đổi sắc mặt.
Nơi này là hồng hoang, nếu thật sự gặp phải thần mộc Phù Tang, cũng không phải chuyện tốt với bọn họ!
Lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, khí tức quanh người "Mặc Côi" và "Họa" đột nhiên tăng vọt, lại dùng toàn bộ tinh thần đề phòng, chuẩn bị sẵn sàng đại chiến.
Lúc này, người chèo thuyền như không hề cảm nhận được điều khác thường nào, vẫn không nói tiếng nào tiếp tục chèo thuyền.
Thuyền nhỏ mui đen nhẹ nhàng như lá, nhanh chóng đẩy ra sóng nước đục vàng tới gần khoảng đại lục kia.
Sương mù quanh mình xoay tròn như sa mỏng, âm hàn tản khắp.
Soạt... Soạt... Soạt...
Ngoại trừ tiếng nước do mái chèo thuyền tạo ra, khắp nơi yên ắng.
Mảnh lục địa càng ngày càng gần như một con cự thú bò lổm ngổm, như đang cách không nhìn chằm chằm thuyền nhỏ nhanh chóng tiến lên, lại vô cùng im lặng, không có bất kỳ đáp lại gì.
Thấy thế, Bùi Lăng nhướn mày, mình đoán sai rồi?
Không!
Khí tức mảnh lục địa này hoàn toàn khác U Tố mộ.
Nhưng lại có sự tương tự cao độ với [Tạo hóa chi chủng] đã từng!
Đây chính là Phù Tang! Nghĩ tới đây, tiếng nói Bùi Lăng trong sáng, lại nói: "Lần trước trên Vạn tiên hội nhất thời nói đùa, kính xin Phù Tang tiền bối đừng để trong lòng"
"Nếu hiện tại Phù Tang tiền bối có việc gì, có thể nói rõ ràng...
Thuyền nhỏ tiếp tục đi tới, gợn nước như chùy không ngừng đẩy ra từng vòng gợn sóng ở hai bên.
Cái bóng của lục địa khổng lồ đã bao phủ toàn bộ thân thuyền.
1099 chữ