Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 2836: U Minh chi chủ! (5)




"Nhưng ba tên nhân tộc kia không những bình yên vô sự, hai tên ăn nói ngông cuồng còn được Tiên Tôn tự mình đưa tiễn"

"Mặc dù tên nhân tộc cầm đầu bị Tiên Tôn đưa đi, nhưng nhìn ý của Tiên Tôn, chỉ sợ còn định giúp đỡ thành tiên...

"Tên nhân tộc kia thật sự cung cấp manh mối thiên kiếp"

"Nhưng chuyện này vẫn có nhiều điểm đáng ngờ, cực kỳ không bình thường"

"Hiện tại chúng tiên tự mình bàn tán ầm ĩ, đều không rõ ý chỉ thật sự của Ly La tiên tôn..

Nói xong, ba tên người chết duy trì dáng vẻ quỳ sát, yên tĩnh chờ đợi.

Trong quảng điện yên tĩnh có thể nghe tiếng kim rơi, trên thềm son miện châu buông xuống, không có chút lay động nào.

Dưới thềm hoa cỏ hai màu đỏ trắng nở rộ như nước thủy triều, đỉnh điện cành lá uốn lượn, đại điện cao lớn, tĩnh mịch như mộ địa, từ đầu đến cuối không có bất cứ tiếng động gì.

Trong giây lát, ba tên người chết lập tức hiểu ý, U Minh chi chủ thích yên tĩnh.

Bọn họ không thể tiếp tục ở lại chỗ này quấy rầy...

Thế là, người chết cầm đầu dập đầu nói: "Ngô chủ vĩnh ninh, chúng ta cáo lui!"

Ba tên người chết đồng thời thi lễ, sau đó lặng yên rút lui.

Ngọn lửa trắng bệch yên tĩnh thiêu đốt, chiếu khắp quảng điện như vẽ, một ngọn cây cọng cỏ, một lương một trụ như ngưng kết.

Bên ngoài quảng điện.

Bộp, bộp, bộp...

Ba tên người chết chậm rãi đi ra từ bóng tối như thực chất, trong tầm mắt u ám bối rối, chỉ có một đôi mắt dọc to lớn lạnh lùng quan sát bọn họ.

Đợi bọn họ rời khỏi cung điện, bước vào quảng trường, mắt dọc bồng bềnh hạ xuống, một lần nữa chặn cửa vào. Lúc này, trong ba tên người chết, tên người chết ngoài cùng bên trái trầm thấp nói: "Có rất nhiều người sống xâm nhập U Minh"

Mắt dọc không nhúc nhích tí nào, tiếng nói như sấm rền vang lên: "Ta chỉ phụ trách bảo vệ Ngô chủ.

"Chuyện còn lại không muốn làm phiền!"

Ba tên người chết khẽ gật đầu, người chết ngoài cùng bên phải khàn giọng nói: "Việc nhỏ cỡ này, không cần kinh động Ngô chủ"

"Chúng ta tiến đến giải quyết là được"

Mắt dọc chậm rãi nhắm lại, không tiếp tục để ý tới bọn họ.

Ba tên người chết nhanh chóng xuyên qua quảng trường, lặng yên rời đi.

Hoàng tuyền cuồn cuộn, tiếng nước soàn soạt.

Bọt nước âm u lạnh lẽo nở rộ trên mặt sông, xoắn nát vô số cái bóng.

Sương mù nặng nề như màn che, che đậy tầm mắt.

Mặt nước vàng đục có gợn sóng từng tầng lan ra, một chiếc thuyền nhỏ chia nước rẽ sóng, lảo đảo lướt ra. Bùi Lăng, "Mạc Lễ Lan", "Mặc Côi" và "Họa" đưa lưng về phía chỗ sâu trong U Minh, đứng ở đuôi thuyền, lấy mui đen ngăn cách, đầu thuyền có một người chèo thuyền khoác áo tơi đang đứng, hắn ta không ngừng vung lên mái chèo thuyền trắng bệch, điều khiển thuyền nhỏ nhanh chóng tiến lên.

Lúc này toàn thân thuyền nhỏ bao bọc trong sương tuyết màu xám đen.

Màu sắc sương tuyết óng ánh sáng long lanh như thủy tinh màu mực không tì vết, khí tức âm hàn vô cùng nặng nề, từng tầng tảng băng ngã lao đầu xuống, xếp thành từng đống.

Sương mù quanh mình như thực chất, dường như là màn tơ trùng điệp, dày đặc chụp xuống.

Dọc theo con đường này, thuyền nhỏ trải qua rất nhiều nơi kỳ quái, cũng thấy được vô số bóng dáng lay động. Chỉ có điều, không có bất kỳ quỷ vật gì ra tay công kích bọn họ, cũng chưa từng gặp phải nguy hiểm gì khác. Không biết đi qua mảng sương mù đậm đặc này bao lâu, thời gian dần trôi qua, cảnh tượng bốn phía bắt đầu rõ ràng, sương mù giảm đi, nơi xa có bờ sông gập ghềnh, cheo leo hiện ra.

Soạt... Soạt... Soạt...

Người chèo thuyền lay động mái chèo thuyền, làm thuyền nhỏ cập bờ.

Ầm.

Một tiếng vang nặng nề, đuôi thuyền chạm tới vật thật, tiếng nói u lãnh của người chèo thuyền: "Có thể xuống thuyền"

Nghe vậy, Bùi Lăng lập tức triển khai thần niệm, nhanh chóng phát hiện sau lưng là một mảnh lục địa hoang vu, không có một ngọn cỏ, lại có địa hình dốc đứng như từ vô số dãy núi tạo thành, tất cả dãy núi giăng khắp nơi, đều hội tụ về nơi xa.

Trong cảm giác mảnh lục địa này cực kỳ khổng lồ, căn bản không thăm dò được điểm cuối, nó tĩnh mịch, không có tung tích bất kỳ sinh linh hoặc người chết gì.

Cho Bùi Lăng một loại cảm giác quái dị không diễn tả được.

Hơn nữa, quân cờ đại diện cho "Không Mông" tiền bối và "Cô Miểu" tiền bối ở trong đầu hắn căn bản không ở chỗ này!

Trong tình huống này, hoặc là hai vị tiền bối này đi sai chỗ, hoặc là bên hắn...

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng không hề có ý xuống thuyền, lại nhanh chóng truyền âm hỏi: "Họa tiền bối, sau lưng chúng ta... Là chỗ sâu trong U Minh?"

"Họa" cũng không đứng dậy xuống thuyền, lập tức truyền âm trả lời: "Khí tức không giống U Tố mộ "Nhưng nơi này là hồng hoang, ta cũng không thể xác định"

Bùi Lăng nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía người chèo thuyền, lạnh lùng nói: "Không đúng chỗ!"

"Chúng ta muốn đến chỗ sâu trong U Minh, không phải nơi này!"

Người chèo thuyền tiếng nói u lãnh, giọng điệu không hề dao động: "Có thể xuống thuyền Nghe vậy, Bùi Lăng, "Mạc Lễ Lan", "Mặc Côi" và "Họa" lập tức biết tình huống không đúng, ba người một quỷ mắt sáng như đuốc nhìn về phía người chèo thuyền, khí tức quanh người liên tục tăng lên, đã chuẩn bị sẵn sàng đại chiến.

Lúc này, người chèo thuyền mở miệng lần thứ ba: "Có thể xuống thuyền"

Hắn ta vừa dứt lời, Bùi Lăng đột nhiên cảm thấy không đúng, hắn lập tức cúi đầu nhìn về phía mặt nước Hoàng tuyền.

1104 chữ