Không lâu sau, hai cánh cửa lớn phải cao đến cả chục trượng ở trước mắt đã chậm rãi mở ra.
Trong cánh cửa đen kịt, sau khi mở ra hơn phân nửa mới thấy không biết từ khi nào đã có một đôi con ngươi màu mực lạnh lùng, bình tĩnh nhìn bọn họ từ trong bóng tối.
Hiểu Nghê chậm rãi quay người, phân phó: "Đi theo ta."
Trong tay nàng cầm một chiếc đèn lồng độc lâu tinh xảo, không biết bên trong có cái gì chiếu sáng, phát ra ánh sáng u ám, chỉ có thể chiếu sáng một tấc vuông.
Ở bên ngoài ánh sáng này lại là bóng tối đậm đặc gần như muốn chảy xuôi xuống, không nhìn rõ thứ gì.
Chỉ có lúc đi ngang qua mới nghe được rất nhiều tiếng động huyên náo, như xuân tằm từng bước xâm chiếm lá, như ngàn vạn côn trùng nhỏ gặm nuốt quái vật khổng lồ gì đó, vội vã lại ồn ào như vậy.
Lại không biết có thứ gì đang gầm gừ và thở dốc, gần như áp sát ngay bên tai, dồn dập, tràn ngập ác ý không thế hất đi được.
Thậm chí Bùi Lăng có thể ngửi được một mùi hôi thối nồng đậm, truyền đến từ phần gáy của mình.
Nhưng hắn không hề thay đổi sắc mặt, cứ như không hề hay biết tiếp tục đi theo Hiểu Nghê về phía trước.
Sau một lát, mùi tanh hôi và tiếng động đều âm thầm biến mất.
Đi mãi một lúc lâu mới đến một cửa điện, cuối cùng Hiểu Nghê đã cầm theo đèn lồng tránh sang bên cạnh, cung kính nói: "Chủ nhân, người đã tới."
Trong lòng Bùi Lăng chấn động, vô thức ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trong điện rộng rãi, hai bên bày gọn gàng rất nhiều độc lâu được rửa sạch sẽ.
Trong hai mắt độc lâu lộ ra ánh lửa, ánh lửa kia như nhuốm màu của độc lâu, ánh sáng trắng bệch không khác gì đèn lồng trong tay Hiểu Nghê.
Bởi vì có rất nhiều ánh lửa, nên chiếu sáng rõ cả đại điện to lớn như vậy.
Trong cùng của đại điện có một chiếc bình phong lưu ly vẽ Bách Quỷ Dạ Hành cực kỳ rộng lớn, phía dưới đặt giường êm và kỷ trà cao cao.
Chân truyền Lệ Liệp Nguyệt tóc đen váy đen đang ngồi xếp bằng trên giường, thị nữ váy khói chập chờn, lam điệp quanh quẩn đang đứng ngay bên cạnh là Vụ Liễu.
Phía sau Vụ Liễu là chi chít những đôi mắt màu mực, chỉ nhìn lướt qua một vòng lại thấy có ít nhất trên trăm U Hồn thị nữ đang hầu hạ xung quanh, bọn họ đều mặc váy dài, hoa quan tóc mây, dáng vẻ nhã nhặn, vẻ mặt cung kính, trong tay nâng mấy thứ như khăn lược có thể tiến lên hầu hạ bất cứ lúc nào.
Mấy tháng không gặp, vẻ ngoài của Lệ Liệp Nguyệt vẫn như tiên tử, hình như là vì công pháp, trên mi tâm lại kết ra một phù văn xinh đẹp phức tạp, càng làm nổi bật khuôn mặt như ngọc, dáng vẻ lộng lẫy hiếm có.
Lúc này, vẻ mặt nàng không hề thay đổi nhìn về phía Bùi Lăng!
Bùi Lăng vô thức muốn cúi đầu, nhưng hắn rất nhanh nhớ tới những lời mà Trịnh Kinh Sơn vừa nói, lập tức cứng rắn chống đỡ áp lực to lớn trong ánh mắt Lệ Liệp Nguyệt, vững vàng đối mặt với nó.
Đôi bên nhìn nhau một lát, Lệ Liệp Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó nhìn sang Trịnh Kinh Sơn.
"Sư tỷ!" Trịnh Kinh Sơn rất cung kính hành lễ, Bùi Lăng cũng vội vàng khom người theo.
Tiếp theo, chỉ thấy Trịnh Kinh Sơn lấy ra một chồng lớn linh thạch trung phẩm từ trong túi trữ vật, nói, "Đây đều là mấy thứ gần đây Bùi sư đệ luyện đan dược bán được. Sư tỷ mắt sáng như đuốc, thuật luyện đan của Bùi sư đệ có thể gọi là xưa nay chưa từng có ở Thánh tông ta, từng lô đan dược đều là cực phẩm, cho dù là những người dùng thuật luyện đan để đặt chân ở tông môn, chỉ sợ cũng khó sánh bằng Bùi sư đệ..."
Hắn ta lảm nhảm khen ngợi thuật luyện đan của Bùi Lăng một lượt, nói gần nói xa nịnh nọt Lệ Liệp Nguyệt có ánh mắt độc đáo, mới không mai một viên minh châu hiếm thấy bị Bùi thị Lộc Tuyền thành bỏ mặc.
Lệ Liệp Nguyệt thản nhiên nghe, một lát sau mới liếc nhìn Bùi Lăng.
Dáng người Bùi Lăng thẳng tắp, mặt không đổi sắc, trong lòng thầm cảm kích Trịnh Kinh Sơn.
Vị sư huynh này thật sự đã dốc hết sức.
Một lúc sau, cuối cùng Trịnh Kinh Sơn đã kết thúc mấy lời khen ngợi tầm mắt của Lệ Liệp Nguyệt và thuật luyện đan của Bùi Lăng, lúc này mới nhắc đến việc tuyển chọn Nam Vực: "Hôm nay là vòng tuyển chọn thứ nhất của Nam Vực, Bùi sư đệ dùng ba đao chém giết người khổng lồ giáp đồng, đang đứng hạng nhất! Đại sư huynh Nhược Tú phong tên là Công Trị Ngôn kia, nổi tiếng là hạng nhất trong số thế hệ trẻ của Nam Vực, kết quả triệu hoán mười huyết khôi, bày ra Thập Phương Huyết Ma đại trận, cũng phải tốn hai mươi mấy chiêu mới tiến vào vòng thứ hai."
"So sánh ra, Công Trị Ngôn đối mặt với Bùi sư đệ cũng chỉ là gà đất chó sành, không chịu nổi một kích!"
"Vòng thủ lôi đài thứ hai, không ai cản nổi một đao của Bùi sư đệ."
"Bây giờ số đệ tử tiến vào vòng thứ hai đều ngầm hiểu lẫn nhau, căn bản không ai đến lôi đài số năm của Bùi sư đệ."
"Mặc dù tuyển chọn Nam Vực chưa kết thúc, nhưng Bùi sư đệ đã không chiến mà thắng!"
Nghe đến đây, Lệ Liệp Nguyệt luôn rất lạnh lùng hiếm khi nào khen ngợi cũng nói: "Cũng không tệ lắm."
Bùi Lăng nghe vậy trong lòng rất vui mừng, lần này theo Trịnh Kinh Sơn đến gặp Lệ chân truyền, thật sự quá đáng giá!
Khoảng cách ôm đùi vị chân truyền này lại gần hơn một bước!