"Mặc Côi, ngươi cũng tới?"
"Mặc Côi, mau tới giúp ta.."
"Mặc Côi, ngươi và ta đều là chính đạo, vì sao hờ hững với ta?"
Giọng nói này rất giống "Tượng Tái", lặp đi lặp lại niệm tôn hiệu của "Mặc Côi", dùng đủ loại lời nói ép nàng đáp lại.
"Mặc Côi" lập tức tập trung ý chí, Đại Thừa bốn mươi chín kiếp tiến vào U Minh đã là cực kỳ hung hiểm. Hiện tại đối mặt với giọng nói mê hoặc của "Ứng Thanh Quyệt", mặc dù còn có thể miễn cưỡng ngăn cản, nhưng tốc độ rút lui của nàng lại càng ngày càng chậm!
Đại Nhật chân hỏa lơ lửng ở trong lòng bàn tay nàng, vẫn tiếp tục cháy hừng hực.
Nhưng bát hoang lục hợp, tử khí cuồn cuộn mang theo ý lạnh cuốn tới, thẩm thấu đạo cốt, một ngọn lửa vàng ròng có vẻ vô cùng đơn bạc!
Phát hiện tình huống của "Mặc Côi" không đúng, Bùi Lăng lập tức đưa tay đặt ở trên vai nàng. Trong nháy mắt, những tiếng động dày đặc vô tận bên tai nàng lập tức tan thành mây khói, vô cùng thanh tịnh.
Trong U Minh, tử khí, hàn ý cuồn cuộn cũng bị nhanh chóng ngăn cách.
Sắc mặt "Mặc Côi" đã bắt đầu xanh biếc lập tức có chỗ dịu đi.
Nàng thở phào một hơi, lập tức bình thản nói: "Đa tạ!"
Bùi Lăng đơn giản trả lời: "Không sao"
"Không Mông tiền bối đang ở sâu trong U Minh, chúng ta phải tăng tốc"
"Mặc Côi" gật đầu: "Tốt!"
Tiếng nói vừa dứt, tốc độ rút lui ba người một quỷ lập tức tăng tốc!
Bộp, bộp, bộp...
Tiếng bước chân rất nhỏ vang vọng hư vô. Ngoại trừ "Mặc Côi", bên tai Bùi Lăng không vang lên bất kỳ giọng nói gì.
Kế Sương Nhi thao túng hóa thân của Bùi Lăng cũng giống như vậy.
"Họa" vốn dĩ là người chết, sau khi tiến vào nơi đây như cá gặp nước, chẳng những không nhận bất kỳ ảnh hưởng gì, khí tức của hắn ta còn chiếm được sự tăng cường tương đương.
Chỉ có "Mặc Côi", đầu tiên là đủ loại tiếng nói quen thuộc dụ nàng mở miệng đáp lại; sau đó là tiếng khóc rống cuồn cuộn tới, cuồng loạn bên tai nàng như không ngừng không nghỉ, loại cảm xúc vô cùng đau khổ kia có thể nói người nghe đau lòng, người nghe rơi lệ.
Cho dù "Mặc Côi" lặp đi lặp lại nhắc nhở mình nhưng vẫn muốn không quan tâm, lập tức ôm nhau khóc ròng một trận...
Thấy tốc độ "Mặc Côi" lại giảm bớt, Bùi Lăng ngẩn ngơ, suy nghĩ một lúc, lúc này một tay ôm nàng vào trong ngực.
Khí tức hừng hực như mặt trời đập vào mặt, "Mặc Côi" đột nhiên tỉnh táo, là "Khốc Quyệt".
Lúc này vừa vào U Minh, nàng lại liên tục hai lần suýt nữa bỏ mình!
Trong lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, "Mặc Côi" lại không đẩy Bùi Lăng ra. Trong loại tình huống này, không để ý tới nam nữ khác biệt gì nữa!
Chỉ là... Hơi kỳ quái!
"Không Mông" và tu vi của nàng cũng sàn sàn bằng nhau.
Sao một mình đối phương có thể sống sót trong U Minh?
Đang nghĩ ngợi, tiếng cười điên cuỗng "Ha ha ha ha ha" lại vang lên bên tai "Mặc Côi".
Dường như có chuyện vui gì đó, so với phi thăng thành tiên, so với cửu tử nhất sinh, so với... Tất cả chuyện vui đã gặp được trong đời, càng phấn chấn vui vẻ hơn.
Khiến "Mặc Côi" muốn lập tức cất tiếng cười to...
"Mặc Côi" cau hàng lông mày kẻ đen, nhân lúc ý thức tỉnh táo lại chủ động dựa sát vào trong ngực Bùi Lăng.
Cảm giác ôn nhuận mềm mại dán chặt vào lồng ngực rắn chắc.
Vẻ mặt Bùi Lăng bình thản, nhưng trong lòng rất hài lòng.
Ngay lúc hắn do dự có nên dứt khoát ôm "Mặc Côi" tiền bối lên hay không, một giọng nói uy nghiêm trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai ba người: "Tụng tên thật của ta, thăng quan tiến tước!"
Giọng nói này không phân ra vị trí xa gần, lại tràn ngập quang minh đường hoàng cùng uy nghiêm bá đạo vô ngần.
Trong cảm giác của hắn như một vòng mặt trời huy hoàng, ngạo nghễ giữa trời!
Nghe vậy, tinh thần "Mặc Côi" lập tức tỉnh táo, nhưng nàng không có ý trả lời.
Tên Kim Ô vừa rồi nói rất rõ ràng, một khi đáp lại giọng "Ứng Thanh Quyệt" sẽ trở thành "Ứng Thanh Quyệt"
mới!
Trừ khi cường đại như con Kim Ô kia, hoặc là có được thực lực Đại Thừa tám mươi mốt kiếp như Bùi Lăng, mới có thể không chút kiêng dè đáp lại bất kỳ giọng nói gì!
Lúc này, Bùi Lăng lập tức cảnh giác.
Giọng nói của hắn trầm thấp, nhanh chóng trả lời: "Ngươi là Ứng Thanh Quyệt?"
Lúc đang nói chuyện, Bùi Lăng đã chuẩn bị sử dụng hệ thống uỷ thác bất cứ lúc nào.
Một khi "Ứng Thanh Quyệt" có can đảm lại đến tranh đạo cùng hắn, lại lột một lớp da của đối phương Giọng nói uy nghiêm trầm thấp kia nhẹ nhàng trả lời: "Cô chính là Nhân Vương"
"Chung Quỳ Liệt!"
Hồng hoang.
Hừng hực vàng rực hóa thành ửng đỏ đầy trời.
Mười vòng mặt trời một đường đi về phía tây, vô số âm ảnh dần kéo dài, khí tức nóng bỏng lấy tốc độ rất yếu ớt bắt đầu hạ thấp.
Bên cạnh một vòng mặt trời trong đó, Kim Ô to lớn vung lên hai cánh, bay lượn quanh quẩn, lướt đi một đường vòng cung sáng chói, chiếu rọi vạn dặm ở trên trời cao.
Cự mộc che trời, sát mây mà lên.
Cành lá rủ xuống bốn phương, đã chạm đến mặt trời tiến lên phía trước nhất.
Tầm Mộc đã gần, Ngu Uyên ở phía trước.
Bỗng nhiên, trên trời cao mây đen dày đặc như màn đêm chợt hạ xuống, vô tận hơi nước đột nhiên hội tụ, không do dự chút nào mưa to cuồn cuộn, đổ xuống như trút nước!
Trời cao, đầu Kim Ô quấn mặt trời mà bay kia lập tức dừng lại, ngàn vạn ánh sáng kiềm chế, hiện ra bóng dáng một thiếu nữ mắt vàng, chính là Đan Hi.
1111 chữ