người của vãn bối!
Ngoài động dòng nước cọ rửa vô số xương trắng, di cốt trắng đục xếp chồng, từng cái đầu lâu bị tẩy rửa đến sạch sẽ trơn bóng ngã trái ngã phải, hốc mắt đen nhánh sâu thẳm trống rỗng, lóe ra vẻ sáng bóng rực rỡ dưới ánh trăng ửng đỏ.
Cổ mộc cạnh dòng nước che trời, dây leo xen lẫn quấn lấy, rủ xuống từng đống như mãng như rắn, yên tĩnh khác lạ, không có bất kỳ sinh linh gì dám can đảm tự tiện tới gần... Tất cả như thường.
Chỉ có điều, hiện tại "Thế Vị": "Phi Vinh": "Hồn Nghi" đều đã không thấy tăm hơi, bốn vị nhân tộc Đại Thừa tám mươi mốt kiếp ước định gặp gỡ với hắn, Lâm Thì, Thân, Súc Kiệt, Bá Dực cũng không ở chỗ này.
Bùi Lăng không khỏi nhướn mày, vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Mình đột nhiên ngủ thiếp đi?
Là pháp tắc!
Nhưng rốt cuộc là "Ly La" tiên tôn ra tay hay...
Nghĩ tới đây, Bùi Lăng đột nhiên phát hiện số lượng quân cờ có thêm một quân.
Vừa rồi mình ngủ say, lại có Đại Thừa mới vào ván cờ!
Bùi Lăng lập tức lấy lại tinh thần, đêm nay tổng cộng có ba người vào ván cờ, thứ nhất là Tố Chân Thiên "Mặc Côi"; thứ hai là Vô Thủy sơn trang "Hồn Nghi"; tạm thời còn chưa thể biết được thân phận người cuối cùng.
Thế nhưng, căn cứ vào cách nói của "Thế Vị" tiền bối, trình tự Đại Thừa chín tông tiến vào hồng hoang, chính là chính đạo ma đạo lần lượt vào ván cờ.
Bây giờ, người vào ván cờ trước là Vô Thủy sơn trang "Hồn Nghi", vậy người cuối cùng vào ván cờ này chắc chắn là chính đạo!
Cửu Nghi sơn, Hàn Ẩm Kiếm tông, Tố Chân Thiên, đều đã có hai người vào ván cờ.
Người chính đạo vào ván cờ lần này, hơn phân nửa là Đại Thừa Lưu Lam hoàng triều hoặc là Yến Tê thành.
Trong đó, người Yến Tê thành vào ván cờ lần trước là "Trúc Thất", người Lưu Lam hoàng triều vào ván cờ lần trước là "Thương Hưng", mặc dù hai vị này đều đã vẫn lạc nhưng thời gian "Trúc Thất" vào ván cờ sớm hơn "Thương Hưng".
Bởi vậy, rất có thể Đại Thừa chính đạo vào ván cờ lần này là tu sĩ Yến Tê thành!
Tất cả người bên Yến Tê thành đều là nam tu, có thể đi cứu cuối cùng...
Lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Bùi Lăng lập tức nhìn về hướng đông, trời đã sắp sáng!
Hắn đã ngủ một đoạn thời gian khá dài!
Mười mặt trời cùng dâng lên, ngoại trừ "Thế Vị": "Phi Vinh" đã tụ hợp cùng "Hồn Nghi" tiền bối: "Mặc Côi" tiền bối cùng Đại Thừa Yến Tê thành vừa vào ván cờ chắc chắn phải chết!
Bùi Lăng lập tức nhướn mày, hiện tại không chỉ "Mặc Côi" tiền bối và tiền bối Yến Tê thành gặp tình cảnh nguy hiểm, bên "Không Mông" tiền bối kia, hai vị tiền bối sáu mươi bốn kiếp "Thùy Vũ" và "Tượng Tái" đã vẫn lạc, tình huống cũng vô cùng hung hiểm!
Chỉ có điều, vị trí hiện tại của "Không Mông" tiền bối cách hắn quá xa, trên đường cũng phải đi ngang qua vị trí của "Mặc Côi"
tiền bối...
Đi cứu "Mặc Côi" tiền bối trước, lại đi tụ hợp với "Không Mông"
tiền bối!
Đến lúc đó, nếu tiền bối Yến Tê thành còn sống, lại đi cứu tiền bối Yến Tê thành...
Nghĩ tới đây, Bùi Lăng lập tức ôn hòa gọi: "Họa tiền bối!"
Giọng hắn không cao lại như một đạo kinh lôi, chỉ một thoáng nổ tung trong đầu "Họa"!
"Họa" đột nhiên giật mình tỉnh lại, hắn ta đứng bật dậy, nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Vị Tiên Tôn kia..."
Không chờ "Họa" nói hết lời, Bùi Lăng nhanh chóng nói: "Theo ta đi cứu người trước!"
Nói xong, hắn vung ống tay áo một cái, bóng dáng hai người thân ảnh lập tức biến mất!
Hồng hoang.
Trên đỉnh núi cao.
Rừng rậm che trời, thác nước như luyện.
Trên đỉnh đầu là từng bụi cành lá đen xen, bao trùm lên nhau, lọc ánh trăng dày đặc thành mỏng manh không thể thấy, vấy xuống đây đất u ám.
Dưới chân lá rụng dày đặc, bùn đất ướt át mà dày đặc như thảm nỉ.
Bụi cây nở ra hoa trắng lẻ tẻ, chiếm cứ khoảng đất trống nhỏ trong rừng, trải rộng cành gai đâm, không chút kiêng dè kéo dài ở khoảng đất trống trải dưới cự mộc che trời, nghĩ trăm phương ngàn kế hấp thu một chút ánh trăng từ trong khe hở bóng tối loang lổ.zalo 076 9417982
"Mặc Côi" đổi một bộ váy màu xanh thẫm, thu liễm khí tức cả người ẩn nấp trong đó, trông như cùng một màu với bụi cây, không chút thu hút.
Cơn gió mạnh cuốn tới từ bầu trời, thôi lay cành lá trùng điệp.
Mùi hương cỏ cây trong trẻo và hương thơm phồn hoa không biết tên tỏa ra bốn phía, thấm vào phế phủ người ta.
Ánh trăng đỏ hồng yên tĩnh chiếu rọi, Đế Lưu Tương khó mà tính toán mang theo vạn đạo tơ vàng, cuồn cuộn giáng xuống.
Nhìn tình cảnh đầy sức sống im ắng trước mặt: "Mặc Côi" nhẹ cau hàng lông mày kẻ đen, trong đôi mắt như nước sông ba tháng mùa xuân lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Sau khi bại lộ vị trí, nàng đã dùng hóa thân đi phía trước dò đường, bản thể trốn xa xa ở phía sau, một đường độn đến nơi này.
Cho đến bây giờ, nàng đã gặp mấy vị tiên nhân, hao tổn không ít hóa thân.
Cũng may, những tiên nhân kia trông như không có lý trí gì.
Sau khi diệt sát hóa thân của nàng cũng không có bất kỳ động tác gì.
Nếu không, bản thể của nàng cũng chưa chắc có thể trốn qua một kiếp...
"Nhiều tiên nhân như thế, xem ra đúng là ván cờ bắt đầu trận chiến hồng hoang!"
"Nhưng điều này hơi kỳ quái."
"Từ lúc bắt đầu đã không thấy bất kỳ sinh linh gì..."
Trong lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, hàng lông mày như núi xa của "Mặc Côi" nhíu chặt lại, tình cảnh trước mắt... Quá an toàn!