Nhưng ngay lúc này, phía sau nàng đột nhiên truyền tới một giọng nói thanh thúy ngọt ngào: "Sư tỷ! Ngươi xem ta tìm được cái gì?"
Giọng nói này nghe vô cùng quen thuộc, cùng lúc đó cảnh tượng quanh người "Không Mông" biến ảo, trong chớp mắt từ u ám thâm thúy, hóa thành một mảnh thiên địa bầu trời xanh ngăn ngắt, cỏ xanh như tấm đệm.
Cách đó không xa, một đầu yêu thú to lớn ngã xuống đất, nó như tê giác, hình thể khổng lồ, trong vết thương ở cổ có máu tươi ào ạt chảy xuôi, chẳng mấy chốc đã hội tụ một vũng máu nho nhỏ trên đồng cỏ.
Trong vũng máu mùi tanh nổi lên bốn phía, không ngừng nổi lên từng cái bong bóng có to có nhỏ, như vô số vật sống nhúc nhích.
"Không Mông" nhìn tình cảnh này, lập tức nhớ ra đây là lúc tu vi của mình còn rất thấp kém, vì kết thành nhất phẩm Kim Đan đã cùng đồng môn ra ngoài du lịch, chém giết một đầu yêu thú gây tai họa cho sinh linh phàm tục.
Đây là lần đầu tiên sư tỷ muội bọn họ đi xa nhà, rời khỏi sự che chở của tông môn, mở rộng tầm mắt nhưng cũng chịu rất nhiều thiệt thòi...
Suy nghĩ chưa hết, đầu ngón tay "Không Mông" lập tức dấy lên một đám linh hỏa màu hồng nhạt, hóa thành lưỡi đao đánh vào yêu thú nằm trong vũng máu chảy xuôi!
Ngay sau đó, vũng máu bắt đầu thiêu đốt, vật sống bên trong như nhúc nhích càng thêm kịch liệt, theo đó vô số sâu bọ huyết sắc tan thành mây khói.
Cùng lúc đó, sau lưng nàng vang lên thét chói tai của sư muội:
"Sư tỷ!"
"Cứu tai!"
"Không Mông" giật mình, lại không có ý quay đầu.
Đúng vậy, sư muội cùng lớn lên với nàng, đồng môn có tư chất không thua nàng đều vẫn lạc trong lần diệt yêu này...
Với bọn họ của lúc đó, đầu yêu thú trước mắt không khó giết, thế nhưng bọn họ lại không biết trong cơ thể đầu yêu thú này đã sớm bị trùng ký sinh.
Sau khi giết chết yêu thú, hai người không lập tức phát hiện vấn đề, ngược lại bị vùng rừng núi ít có người đến này hấp dẫn, náo loạn một trận, lúc này mới chuẩn bị ra tay giải quyết tốt hậu quả.
Trì hoãn một lúc như thế...
"Sư tỷ! Cứu ta!"
"Sư tỷ, vì sao ngươi không cứu ta? Có phải ngươi cố ý không?"
"Ngươi biết sư tôn thích ta hơn, cho nên nhân cơ hội hại chết ta đúng không?"
"Sư tỷ... Sư tỷ... Ngươi là đồng môn sư tỷ của ta, ta... Ta không trách ngươi..."
"Ta sắp phải chết, ngươi ôm ta một cái có được không?"
"Ngươi... Ngươi nhìn ta một cái..."
"Sư tỷ... Ngươi muốn ta ở lại nơi xa lạ này sao..."
"Ngươi còn tới thăm ta không?"
"Không Mông" yên tĩnh ngã ngồi trên cỏ, nhìn vũng máu trước mắt bị đốt sạch sẽ từng chút một, vẻ buồn bã trong mắt càng thêm dày đặc, cần cổ lại không có chút động tác nào.
Gió núi thổi qua ngọn cỏ, sóng xanh chập trùng, cả người nàng như pho tượng.
Ngay lúc "Không Mông" chìm vào ký ức đã từng: "Cô Miểu" cũng lập tức ngừng lại động tác quay đầu.
Khanh!
Tiếng ngâm khẽ vang lên, phi kiếm bản mệnh của hắn ta sắp ra khỏi vỏ.
Trong chớp mắt, hoàn cảnh quanh mình đột nhiên biến ảo.
Vù... Vù... Vù...
Gió lạnh rít gào, đường núi khúc khuỷu.
"Cô Miểu" phát hiện mình vấn tóc sải chân, rất gian nan leo lên một ngọn núi cực kỳ hiểm trở.
Ngọn núi này như đột ngột mọc lên từ mặt đất, xuyên thẳng mây xanh, nguy nga sừng sững, khí thế hùng hồn.
Nó không có một ngọn cỏ, băng sương chồng chất, chỉ có từng chuôi trường kiếm hình thái khác nhau, hoặc tinh tế sắc bén, hoặc nặng nề trầm ổn, hoặc nhẹ nhàng bay bổng, hoặc quỷ quyệt ảm đạm, hoặc quang minh đường hoàng, hoặc trang nhã như ngọc... Từng đống như rừng, trải rộng cả tòa núi Kiếm ý mênh mông cuồn cuộn như gió tuyết, quanh quẩn núi non, quanh quẩn gào thét.
Lúc này tu vi của "Cô Miểu" còn thấp, trên dưới cả người vết thương chồng chất, tay chân lộ ra ngoài đều đã hiện ra màu tím xanh.
Vết máu chưa chảy xuôi bao nhiêu đã bị đông cứng.
Hắn ta cảm thấy ý lạnh vô tận xâm nhập tới, sinh cơ không ngừng trôi qua.
Trong tiếng gió kêu khóc, một giọng nói trầm thấp khàn khàn truyền đến từ phía sau: "Tiểu tử, đã lâu không gặp."
Vẻ mặt "Cô Miểu" hơi động, đây là giọng nói từ phi kiếm bản mệnh của sư tôn hắn ta!
Giọng nói kia tiếp tục nói: "Ngươi đã lớn như vậy... Nếu chủ nhân có thể tận mắt thấy, chắc chắn sẽ rất vui mừng!
"Cô Miểu" dừng chân, im lặng không nói, lại chưa từng quay đầu.
Giọng nói kia như yếu ớt thở dài, sau đó nói: "Quay lại, để ta thay chủ nhân nhìn ngươi... Từ khi hắn vẫn lạc dưới thiên kiếp, ta trở về Tê Kiếm sơn đến nay, hôm nay là ngày vui nhất"
"Cô Miểu" ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi xa xa, không do dự tiếp tục leo lên.
"Tiểu tử?" Giọng nói kia hơi quỷ dị: "Từ khi ngươi bái sư, là ta luyện kiếm với ngươi, hôm nay gặp lại, lại keo kiệt thời gian uống cạn một chung trà?"
"Sư tôn của ngươi có ân nặng như núi với ngươi, chẳng lẽ ngươi không nhớ ơn hắn?"
"Ta thay chủ nhân truyền nghề, được coi là nửa sư của ngươi, ngươi lại vô tình vô nghĩa như vậy?"
"Quay lại!"
"Để ta nhìn ngươi!"
"Để ta thay mặt sư tôn ngươi nhìn ngươi! !!"
"Cô Miểu" không trả lời, kéo thân thể mỏi mệt tiếp tục đi lên đỉnh núi, bóng dáng của hắn ta càng ngày càng nhỏ, cách vị trí vừa rồi cũng càng ngày càng xa.
Giọng nói kia cũng càng ngày càng nổi giận: "Quay lại!"
"Quay lại!"
"Nhanh quay đầu! !"